Nhưng trên gương mặt Trình Mặc lúc này lại chẳng hiện lên chút vui mừng nào.
Trong đầu anh ta chỉ quẩn quanh hình ảnh Hàn Minh Kỳ bế tôi bước vào thang máy.
Chỉ cần nghĩ đến điều có thể xảy ra sau đó, anh ta liền thấy long ng** mình như muốn nổ tung.
Cơn bực bội dâng trào, anh ta mạnh tay đẩy Bạch Linh lên giường...
Đêm hôm đó, ánh mắt Trình Mặc đầy căng thẳng và dữ dội, anh ta chẳng màng đến cảm xúc của Bạch Linh, chỉ một mực trút bỏ cơn giận lên cô, cho đến khi cô kiệt sức lịm đi, anh mới dừng lại.
Sáng hôm sau, tưởng chừng chỉ là một buổi sáng bình thường, vậy mà cả Giang Thành như bùng nổ trong tin tức.
“Thiếu gia nhà họ Hàn. người thừa kế tập đoàn tài chính lớn nhất. công khai vị hôn thê!”
Trong văn phòng, tôi phải chịu đựng ánh mắt soi mói từ đồng nghiệp, rồi ngay lập tức lao vào phòng làm việc của Hàn Minh Kỳ.
"Thiếu gia Hàn, có cần diễn sâu đến vậy không?"
Hàn Minh Kỳ vừa vung gậy golf, quả bóng lăn một mạch vào lỗ.
Anh mới quay đầu lại, giọng thản nhiên.
"Chính nhà họ Trình là bên ra đòn trước."
Tôi nửa tin nửa ngờ, mở điện thoại lên kiểm tra hot search. Không ngờ là thật. từ khóa “Bạch gia và Trình gia liên hôn” đang đứng vị trí thứ tư.
Tôi lẩm bẩm. "Thì ra Trình Mặc vẫn còn tình cảm với Bạch Linh..."
Hàn Minh Kỳ nhếch môi cười, ánh nhìn sắc bén.
"Đừng quên đêm qua em đã cho hắn thấy điều gì. Bây giờ hắn chẳng khác nào kẻ bị dồn vào chân tường, rõ ràng đã rung động mà lại không dám thừa nhận."
Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
"Sao anh biết?"
Hàn Minh Kỳ kéo tôi lại gần, đôi mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tâm tư.
"Em không biết mình có sức hút đến mức nào đâu. Với lại, đàn ông là người hiểu rõ tâm lý đàn ông nhất."
Dù có ngây ngô đến đâu, tôi cũng nhận ra. lời anh vừa nói chính là một lời tỏ tình.
Tim tôi đập mạnh hơn, trong lòng bỗng nảy ra một câu hỏi không dứt. Vì sao anh lại động lòng với tôi?
Dường như anh cảm nhận được điều đó.
Ngay khi đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu, anh khẽ thì thầm.
"Không có gì phức tạp cả... chỉ là tiếng sét ái tình."
Tiếng sét ái tình?
Là từ lúc tôi vào làm ở công ty sao?
Tôi còn chưa kịp hỏi lại, thì nụ hôn cuồng nhiệt khác đã bất ngờ ập tới.
Chiếc mũi cao của anh áp sát vào tôi, hơi thở nóng rực hòa vào nhịp tim rối loạn trong long ng**.
Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng đến khi tôi vừa lấy lại hơi thở, thì anh lại cúi xuống, khẽ cắn nhẹ vành tai, môi lướt qua cổ, bàn tay như có ma lực len vào từ lớp vải áo.
Tôi chưa kịp phản ứng, cả người đã bị anh bế lên, hướng thẳng về phía phòng ngủ.
Vừa đi, anh vừa hôn nhẹ lên trán tôi, rồi xuống chóp mũi và tiếp tục đến bờ môi.
Sự mãnh liệt của anh khiến tôi không thể không nhớ lại đêm đầu tiên hai người gặp nhau.
Chỉ khác là, lần này không còn dè dặt, không còn khách sáo. mà là cuốn lấy nhau không một kẽ hở, như thể anh đã nhẫn nhịn quá lâu.
Đến tận chiều tà, anh mới buông tha cho tôi.
Sau đó anh bế tôi vào phòng tắm, cẩn thận giúp tôi gội đầu, tắm rửa, rồi ôm tôi chìm vào giấc ngủ sâu.
Tôi ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Khi tỉnh dậy, tôi chỉ mong tất cả những gì xảy ra tối qua là một giấc mơ.
Tôi đứng lặng trước cửa kính lớn, ánh sáng ban mai rọi xuống khiến toàn bộ thành phố phía dưới như đang bừng tỉnh.
Bất chợt, từ phía sau, một vòng tay siết chặt lấy tôi.
Từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống cổ khiến tôi ngứa ngáy muốn tránh né, nhưng lại bị anh kéo về phía mình, giữ chặt và đặt lên môi tôi một nụ hôn đầy chiếm hữu.
Tôi phải dùng rất nhiều sức mới đẩy được anh ra.
Nhưng khi nhìn gương mặt người đàn ông trước mắt. ánh mắt anh vẫn ánh lên sự say mê, chưa hề có dấu hiệu thoả mãn.
Tôi cúi xuống nhặt chiếc điện thoại vừa rơi xuống sàn, đưa lên trước mặt anh.
Trên màn hình, một bức ảnh vừa được đăng. chính là khoảnh khắc anh đang ôm tôi ngủ say.
Tôi hoàn toàn chưa từng cho phép anh làm điều đó.
Vậy mà anh chẳng hề để tâm, chỉ vén điện thoại sang một bên, như thể muốn tiếp tục chuyện dang dở ban nãy.
"Hàn Minh Kỳ, anh làm thế có quá đáng quá không?"
Người đàn ông trước mặt chỉ khẽ chạm môi lên tôi như trêu chọc, vẻ mặt chẳng hề tỏ ra áy náy, cũng không có ý định giải thích.
Trong lòng tôi dâng lên một cơn giận khó gọi thành tên, bất giác quay đầu né tránh.
Thấy tôi không còn dễ dỗ như trước, anh mới hơi thu lại vẻ đùa cợt, giọng trầm xuống.
"Anh cần khiến Trình Mặc mất hoàn toàn kiểm soát."
Nói rồi, anh kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng cọ mũi vào mũi tôi.
"Bảo bối nhà anh đúng là khiến người ta nhớ mãi không quên."
Trong ánh mắt anh lúc ấy, tình ý và khao khát lộ rõ. chẳng chút che giấu.
Anh cúi xuống, đặt lên môi tôi chuỗi nụ hôn sâu, dồn dập và dữ dội, đến mức khiến tôi nghẹt thở, phải gắng sức mới thoát ra được.
Tôi tưởng mọi chuyện đã kết thúc, nào ngờ anh vẫn chưa chịu buông.
Anh đưa tay lau vệt nước vương trên môi tôi, sau đó còn đưa lên môi mình nếm thử. hành động đầy ngụ ý khiến tôi tức tối.
"Hàn Minh Kỳ!"
Thấy tôi thật sự giận, anh bật cười, xoa đầu tôi như dỗ dành.
"Yên tâm, giờ anh không chạm vào em nữa. Dẫn em đi xem một vở kịch hay."
Tại văn phòng tổng giám đốc Trình thị.
Trình Mặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàn tay siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.
Trong ảnh là tôi và Hàn Minh Kỳ. ôm nhau say ngủ như một cặp tình nhân thực thụ.
Đúng lúc ấy, Bạch Linh bước vào, tay xách hộp cơm giữ nhiệt.
"Mẹ hỏi khi nào anh về ăn, còn có vài chuyện cần bàn về lễ cưới."
Trình Mặc ngước lên, ánh mắt đầy tơ máu, giọng khản đặc.
"Bạch Linh, anh muốn huỷ hôn."
"Rầm" một tiếng, hộp cơm rơi xuống đất, nước canh văng tung toé, một ít còn bắn lên cổ chân Bạch Linh khiến da cô lập tức sưng đỏ.
Trình Mặc như choàng tỉnh, vội vàng bước đến bế cô ngồi lên ghế sofa, khom người kiểm tra vết thương.
Bạch Linh rưng rưng nước mắt, muốn đẩy anh ra nhưng không đủ sức. Ánh mắt cô vô tình lướt qua màn hình điện thoại vẫn sáng. nơi bức ảnh kia vẫn đang hiển thị rõ ràng.
"Lâm Nhiên sắp kết hôn rồi, vậy mà anh còn định làm gì? Trình Mặc, anh có thể trưởng thành một lần được không?"
Trình Mặc ôm chặt lấy cô, giọng nghèn nghẹn.
"Bạch Linh, em từng nghe đến chuyện người ta bị ma xui quỷ khiến chưa? Nếu bây giờ anh nói, cảm giác trong anh chính là như vậy... em có tin không?"
"Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn ở bên cạnh anh, rõ ràng cô ấy thuộc về anh... sao bây giờ lại xuất hiện trong vòng tay người khác?"
Bạch Linh tức giận đến cực điểm, đấm liên tục vào ng** anh.
"Trình Mặc, anh đúng là kẻ tồi tệ!"
Anh càng nói, ánh mắt càng trở nên kiên định, như đã tìm ra câu trả lời cho lòng mình.
"Bạch Linh, anh xin lỗi. Em muốn gì bù đắp, anh đều chấp nhận. Nhưng chuyện kết hôn... anh không thể lừa dối bản thân, càng không thể để em sống với một người không còn thật lòng nữa."
Bạch Linh như phát điên, bịt chặt tai, hét lên.
"Cút! Cút ngay đi! Tôi không muốn nghe gì cả!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.