Tôi biết tin Nhan An Thanh kết hôn qua bạn bè.
Chú rể là ai? Tôi mở thiệp cưới họ gửi, thấy một cái tên quen thuộc: Triệu Cảnh Thịnh.
Triệu Cảnh Thịnh, Triệu Cảnh Thịnh... sao lại là Triệu Cảnh Thịnh?
Gã Triệu Cảnh Thịnh thuộc chi nhánh Hàn gia, gần đây mới có chỗ đứng trong giới giải trí.
Trước đây tôi luôn nghĩ, nếu sau này Nhan An Thanh kết hôn, thì người đó cũng phải là trưởng tử của một gia tộc thế gia, giống như Bùi gia thời còn huy hoàng, giống như tôi.
Ban đầu, tôi xem Nhan An Thanh như em gái nhà bên.
Cô ấy suốt ngày lẽo đẽo theo tôi, mặc kệ tôi tỏ thái độ thế nào cũng không thấy mệt. Ảnh đại diện là khóm tường vi ở góc tường phòng tôi, chữ ký cá nhân là “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, ảnh bìa trang cá nhân là món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng — một quả cầu thủy tinh.
Trông có vẻ si tình không thay đổi.
Nhưng từ khi cô ấy mới mười mấy tuổi, tôi đã biết, tình cảm của cô ấy nồng nhiệt — nhưng không dài lâu.
Giống như có một thời gian cô ấy mê mẩn Maksim Mrvica. Tôi còn thường xuyên nghe tiếng đàn piano từ nhà cô ấy vọng sang. Sau đó, có lần tài xế nhà cô ấy nghỉ phép, cô sang nhờ xe tôi, tôi còn đặc biệt bảo tài xế bật danh sách nhạc của Maksim Mrvica. Không ngờ nhạc vừa vang lên, cô đã nhăn mặt bảo: “Đổi bài đi, nghe chán rồi.”
Lại ví dụ, có một thời gian cô rất thích sưu tầm những quả cầu tuyết thủy tinh ở khắp nơi. Từ huyền quan đến phòng cô, đặt đầy những quả cầu lấp lánh. Khi ấy, mỗi năm tôi đều tặng cô ba quả — vào sinh nhật, năm mới, và những ngày cô không vui. Nhưng đến năm thứ ba tôi đến chơi, mấy quả cầu đó đã biến mất, không biết bị cất vào đâu cho phủ bụi rồi.
Khi ấy, nhìn cô ngày nào cũng nói thích tôi, tôi không khỏi tự hỏi: cô ấy sẽ thích mình được bao lâu?
Vì vậy, tôi thích trêu chọc cô ấy. Ví dụ như một lần cô vì một câu nói của tôi mà quyết tâm học hành, chỉ trong một học kỳ đã vọt lên hơn hai trăm bậc. Đó là bằng chứng rõ ràng cô ấy thích tôi.
Nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì?
Khi thích một người, cô ấy vốn đã luôn nhiệt tình, không màng tất cả, như thể muốn dốc hết lòng yêu thương vào người đó.
Giống như khi nhà tôi sụp đổ, giữa bao lời giễu cợt, ánh mắt chế nhạo, cô vẫn đứng trước mặt tôi, cẩn trọng như sợ tôi bị tổn thương. Gương mặt cô rối rắm mà chân thành, nói:
“Để em trả tiền thuốc men cho mẹ anh nhé?”
Tôi nhìn cô ấy, chỉ thở dài trong lòng.
Thật ra, tôi đã sớm biết Bùi gia sụp đổ là điều không thể tránh khỏi. Một gia tộc lớn suy tàn chưa bao giờ là chuyện một sớm một chiều. Từ khi vị đại nhân vật kia ngã ngựa, vận mệnh của Bùi gia đã là một con đường đi xuống không thể vãn hồi.
Bùi gia sụp đổ, nhưng tôi không thực sự nghèo như mọi người tưởng. Với thân phận trưởng tôn nhà họ Bùi, từ khi sinh ra tôi đã có một khoản quỹ riêng. Sao có thể đến mức không trả nổi tiền thuốc?
Nhưng khi ấy, nhìn Nhan An Thanh, tôi lại không từ chối.
Tôi chỉ muốn xem, khi tôi không còn là “Bùi Thư Thần” mà cô ấy vừa gặp đã đem lòng yêu, cô ấy sẽ đối xử với tôi đến mức nào.
Ngay cả mẹ cô ấy cũng từng lén gặp tôi, thở dài nói:
“Thư Thần, ta vẫn luôn rất thích con. Không chỉ vì gia thế, học thức hay sự điềm đạm, mà ở con còn có khí chất khiến người lớn yêu mến. Khi con còn là thiếu gia của Bùi gia, ta từng mong muốn An Thanh sẽ gả cho con. Giờ con không còn là thiếu gia nữa, ta vẫn mong như vậy.”
Khi ấy, gương mặt xinh đẹp của bà không còn vẻ chân thành và ôn hòa như trước. Bà vẫn cười, nhưng nụ cười ấy đã có chút thương hại, thậm chí là ban ơn.
Bà nói:
“Cứ coi như là chơi với An Thanh một chút. Tính cách nó như vậy, con cũng biết, ở bên nhau rồi thì sớm muộn nó cũng chán thôi.”
Những lời này, trước kia bà sẽ không bao giờ nói trước mặt tôi.
Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.
Dĩ nhiên, việc tôi ở bên Nhan An Thanh không liên quan gì đến lời của mẹ cô ấy. Sau khi nhà tôi phá sản, tôi vốn định ra nước ngoài, chỉ là mẹ tôi bất ngờ đổ bệnh, tôi không yên tâm để bà lại một mình.
Nhan An Thanh... chỉ là một phần nguyên nhân. Tôi muốn biết, sau khi ở bên nhau, rốt cuộc cô ấy sẽ chán tôi vào lúc nào.
Một năm, hai năm, ba năm…
Sự yêu thích và kiên nhẫn của cô ấy vượt xa tưởng tượng của tôi. Thậm chí, một đại tiểu thư chưa từng động tay vào việc bếp núc, lại có thể chăm sóc tôi tỉ mỉ đến vậy.
Đôi khi nhìn cô ấy, tôi thật sự không hiểu — rốt cuộc cô ấy muốn gì ở tôi.
Tôi đã mất đi hào quang của Bùi gia, khi ở bên cô ấy cũng chẳng phải người bạn trai dịu dàng gì. Những điều tốt tôi làm cho cô ấy, suy cho cùng, cũng chỉ vì cô ấy là bạn gái của tôi.
Mỗi lần nhìn cô ấy cười tươi rói, đôi mắt cong cong tìm đến tôi, tôi đều không nhịn được mà tự hỏi:
Nhan An Thanh, tình cảm của em còn có thể kéo dài bao lâu nữa?
Tôi biết, ở bên tôi chắc em cũng mệt mỏi lắm. Tôi nhớ, trước đây em không bao giờ cẩn trọng như thế, mỗi câu nói đều phải đắn đo suy nghĩ, luôn quan sát sắc mặt tôi, sợ mình nói sai điều gì khiến tôi khó chịu.
Thật ra, tôi đâu có yếu đuối đến vậy.
Trước khi Bùi gia sụp đổ, tôi đã sống trong nhung lụa suốt gần hai mươi năm, được tổ tiên che chở. Phúc họa khôn lường, quyền thế địa vị — tôi chưa từng quá để tâm hay vướng bận.
Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi định ra nước ngoài, sẽ không quay về nữa. Nhưng cô ấy đứng trước mặt tôi, dường như đã suy nghĩ rất lâu, lại cẩn thận giữ thể diện cho tôi, dùng giọng điệu hờ hững nói:
“Bùi Thư Thần, anh có dự định làm gì không? Anh biết em là nhà đầu tư thiên thần mà, có dự án gì, bạn gái đầu tư cho anh nhé.”
Tôi bật cười. Rồi cũng không hiểu vì sao, tôi quyết định ở lại.
So với việc cô độc nơi đất khách, thì cảm giác được ai đó quan tâm, ràng buộc... dường như dễ chịu hơn nhiều.
Tôi không nhận đầu tư từ cô ấy. Khi đó, tình cảm mà Nhan An Thanh dành cho tôi nồng nhiệt và bền bỉ đến mức khiến tôi lầm tưởng rằng, mình là ngoại lệ — là người duy nhất trong những thứ cô từng thích mà không bị cô chán.
Một năm sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên trong một ngày, tôi không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ cô ấy. Tôi nghĩ chắc là em bận.
Đến khi cả tuần trôi qua vẫn không có lấy một tin, tôi hiểu — ngày mà tôi vẫn âm thầm chờ đợi ấy, cuối cùng cũng đến.
Cô ấy đã chán.
Lúc ấy, Tống Triệu thấy tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, cậu ta khó hiểu hỏi:
“Cô ấy không nhắn thì cậu nhắn trước đi, kiểu gì bạn trai lại như vậy?”
Tôi chỉ cười. Nếu tôi vẫn là Bùi Thư Thần của nhà họ Bùi, tôi đã không như thế này.
Bởi vì dù có một ngày Nhan An Thanh chán, vì thân phận và địa vị, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ mãi ở bên tôi.
Nhưng Bùi Thư Thần đã mất đi hào quang thì không làm được điều đó.
Từ ngày đầu tiên ở bên cô ấy, nửa thật nửa giả, tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cái ngày cô ấy mất hứng thú với tôi, như cách cô từng bỏ lại những sở thích say mê năm nào.
Ngày ấy đến muộn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đột ngột hơn tôi nghĩ.
Và tôi, dù đã chuẩn bị, vẫn không khỏi không cam lòng, bắt đầu thăm dò.
Ví dụ như — Tống Hạ Hạ.
Tất cả ấn tượng của tôi về người này đều đến từ Nhan An Thanh. Đó là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc đứng trước mặt tôi, nói:
“Bùi Thư Thần, em rất để ý. Anh có thể tránh xa cô em khóa dưới kia một chút được không?”
Là người khiến cô ấy để ý.
Tôi vốn quen sống độc lập, xung quanh cũng có người thích tôi, nhưng tôi đều giữ khoảng cách. Lần đó, sự để ý của Nhan An Thanh khiến tôi thấy vừa trẻ con, lại vừa vui vẻ một cách khó nói thành lời.
Khi Tống Hạ Hạ xuất hiện ở công ty, tôi ngạc nhiên:
“Sao cô lại ở đây?”
Cô ta sáng bừng đôi mắt, đáp:
“Học trưởng, anh vẫn còn nhớ em!”
Tôi nhớ đến cô ta hoàn toàn là vì Nhan An Thanh.
Cô ta vào công ty qua mối quan hệ của bạn cùng phòng khởi nghiệp với tôi. Lúc cô ta đăng dòng trạng thái đó, Nhan An Thanh đã không nhắn tin cho tôi một thời gian. Khi ấy, tôi nghĩ — thử thăm dò một chút cũng chẳng sao.
Điều này không giống tôi chút nào.
Từ rất lâu, tôi đã nghĩ, nếu Nhan An Thanh có ngày thay lòng, tôi sẽ bình thản, thuận theo tự nhiên.
Chứ không phải như bây giờ — thấp thỏm, bất an.
Cô ấy không phản ứng.
Cô ấy không chất vấn tôi.
Ngay cả khi Tống Triệu nhắn nhắc, cô ấy cũng chỉ nhắn một câu:
“Bùi Thư Thần, anh muốn chia tay sao?”
Tôi không trả lời.
Cô ấy nhanh chóng yêu đương.
Tính cô ấy xưa nay vốn thế, thích và hứng thú luôn mãnh liệt.
Người mới ấy — là cái tên trong giới giải trí kia.
Tôi trằn trọc, có phần khinh thường. Vì hắn ta có vài nét giống tôi.
Tôi không thấy hắn có gì đáng uy hiếp. Trong lòng chỉ thầm khinh miệt nghĩ:
Nhan An Thanh, món đồ chơi này, không biết cô sẽ chán bao lâu?
Tôi chắc mẩm cô ấy sẽ chẳng duy trì được lâu — cho đến khi cô đổi ảnh đại diện và ảnh bìa từng là của tôi.
Ảnh đại diện do người khác chụp, ảnh bìa là bóng hai người tạo hình trái tim, dòng chữ ký đổi thành:
“Cún con thật phiền phức.”
Cô ấy nghiêm túc sao?
Hành động nhanh hơn ý thức, tôi gọi video cho cô ấy.
Cô không bắt máy.
Sau này nghĩ lại, Triệu Cảnh Thịnh chẳng qua chỉ là một diễn viên, người của chi nhánh Hàn gia, không nắm quyền gì, tiền chia cũng chỉ đủ tiêu vặt. Dù cô ấy có nghiêm túc, tôi vẫn tin, cô sẽ không thể ở bên hắn lâu.
Một năm, hai năm trôi qua.
Tôi nghe nói mẹ cô ấy bắt đầu sắp xếp xem mắt cho cô với những người môn đăng hộ đối.
Lúc đó tôi thầm cười: “Thấy chưa, tôi đã bảo mà.”
Ba năm, bốn năm...
Nghe nói cô ấy bỏ trốn.
Nghe nói cô ấy ở bên cạnh Triệu Cảnh Thịnh.
Nghe nói họ rất hạnh phúc, trở thành cặp đôi ai nấy đều ngưỡng mộ.
Cho đến khi tôi nhận được thiệp cưới của họ.
Thật ra, tôi không giận lắm. Tôi không yêu Nhan An Thanh đến thế.
Phải, bao năm nay tôi vẫn một mình, nhưng chẳng qua là do tôi lạnh nhạt, không thích xây dựng mối quan hệ, không phải vì tôi đang chờ cô ấy.
Tôi tưởng mình đã buông bỏ, vậy mà khi cầm thiệp cưới trong tay, một cơn giận dâng trào từ tận đáy lòng.
Tại sao? Nếu là hắn ta, tại sao không thể là tôi?
Tôi cũng có sự nghiệp, tài sản chẳng thua kém gì hắn.
Nếu là hắn ta được, thì tôi sao lại không?
Đêm ấy, tôi gửi một tin nhắn.
“Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi?”
Tin nhắn ấy không nhận được hồi âm. Chìm nghỉm, như đá ném xuống biển.
Tôi thậm chí còn muốn đến gặp cô để hỏi cho ra lẽ.
Tống Triệu vỗ vai tôi, thở dài:
“Lão Bùi, cậu luôn cho rằng Nhan An Thanh không nghiêm túc. Nhưng khi cậu lạnh nhạt như thế mà cô ấy vẫn kiên trì suốt bảy năm, có lẽ cậu không hiểu cô ấy như cậu tưởng đâu.”
“Giờ thì muộn rồi. Đừng đi nữa.”
Anh ấy nói đúng.
Nếu như từ đầu, tôi không thờ ơ, không đứng ngoài cuộc, không lạnh lùng chờ cô ấy thay lòng...
Có lẽ, người mà cô ấy kiên định lựa chọn — là tôi.
Giờ thì, tất cả đã an bài.
Thôi vậy.
Tôi tự nhủ.
Dù sao, tôi cũng đâu thích cô ấy đến thế.
Thôi vậy.
Cô ấy hạnh phúc là được rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.