Chồng Đòi Ly Hôn Trong Tiệc Sinh Nhật Của Tôi - Chương 08

Chồng Đòi Ly Hôn Trong Tiệc Sinh Nhật Của Tôi

Chi Mèo 12/05/2025 08:53:13

[Phiên ngoại – Từ góc nhìn của Hạo Phong]


Từ nhỏ, tôi đã tin rằng mình sẽ trở thành cảnh sát.


Tôi luôn nghĩ, đó là con đường duy nhất, là cách để nối tiếp lý tưởng của bố.


Cho đến cái ngày ông lao xuống dòng nước lạnh để cứu một người xa lạ — và không trở lại nữa.


Trong tang lễ, tôi quỳ lặng trong tiếng nhạc bi thương, cố kìm nén từng giọt nước mắt như muốn nổ tung long ng**. Một mình, giữa đám đông, tôi chưa từng thấy mình lạc lõng đến thế.


Rồi gia đình họ đến.


Họ quỳ trước di ảnh bố tôi, nghẹn ngào hứa sẽ chăm sóc cho hai mẹ con tôi.


Gia Hân – cô nữ sinh cấp ba đã được bố tôi cứu sống.


Gương mặt trắng trẻo, đôi mắt trong veo như pha lê. Cô ấy yếu ớt đến mức khiến người ta liên tưởng đến những cánh hoa sắp rụng.


Và chính điều đó khiến tôi ghét cô ấy.


Ghét từ sâu thẳm. Ghét đến mức cả tâm trí lẫn cơ thể đều khó chịu mỗi lần chạm mặt.


Tôi đã tự hỏi không biết bao nhiêu lần:


“Tại sao người ra đi không phải là cô ấy?”


Sau tang lễ, mẹ tôi không chống nổi áp lực từ lòng tốt của họ, dọn về sống cùng.


Căn nhà mới rộng rãi, tiện nghi, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo.


Nhưng chính sự chu toàn đó lại khiến tôi thêm khó chịu.


Gia Hân lúc nào cũng nhìn tôi bằng ánh mắt dè dặt, như thể đang cố gắng không phạm lỗi.


Có lần tôi lấy móng tay cào nhẹ chiếc sofa, chỉ để kiểm tra xem có đúng là da thật không.


Cô ấy vội vàng chạy lại, lo lắng nói:


“Anh không thích à? Em sẽ nhờ bố đổi sang loại bọc vải.”


Tôi càng nhìn cô ấy, càng thấy mọi thứ là giả tạo. Như thể cô ấy đang đóng vai một ân nhân, khoan dung ban phát.


Tôi nghi ngờ mọi sự sắp xếp — kể cả việc tôi được chuyển sang trường trung học quý tộc.


Cái gọi là "vì tương lai của tôi", "vì tốt cho tôi", tất cả đều khiến tôi cảm thấy như mình là công cụ để gia đình họ tô vẽ sự biết ơn.


Không ai hỏi tôi có đồng ý hay không.


Tôi cũng không còn được gặp Kỳ Ninh nữa.


Tôi nhớ rõ hôm chia tay ấy, cô ấy mắt hoe đỏ, đưa sổ lưu 乃út cho tôi:


“Viết sớm cho tớ nhé.”


Tôi không nhận.


Tôi chẳng biết nên viết gì nữa, vì mọi điều tôi muốn đều đang sụp đổ.


Tôi từng định sẽ đợi đến khi tốt nghiệp rồi tỏ tình với cô ấy.


Nhưng sâu trong tim, tôi hiểu — chúng tôi không còn khả năng ở bên nhau.


Gia Hân xuất hiện quá nhiều trong đời tôi.


Cô ấy phiền phức, ồn ào trong cả thế giới nội tâm lẫn thực tại.


Tôi không lúc nào không thấy bực bội vì cô ấy. Nhưng càng cố né tránh, tôi lại càng bị cuốn vào sự tồn tại của cô ấy.


Ngay cả khi nghĩ về Kỳ Ninh, hình ảnh Gia Hân vẫn chen vào như một cái bóng không xua đi được.


Tôi từng tự hỏi:


“Cô ấy còn muốn gì nữa? Sao cứ bám lấy tôi?”


Nhưng rồi, cô ấy đã cho tôi câu trả lời.


Ngày Kỳ Ninh nói lời từ biệt, cô ấy khóc nhiều hơn cả lúc tôi rời trường.


Cô ấy nói, chuyến du học kia là cơ hội lớn nhất đời mình.


Tôi biết, đó không phải cơ hội — mà là sự sắp đặt.


Tôi tức giận, lao đến nhà Gia Hân. Nhưng đến cổng mới nhớ đó là ngày lễ tốt nghiệp của cô.


Không hiểu sao, tôi lại mua một bó hoa.


Rõ ràng tôi đến để chất vấn, để trút giận, vậy mà tay lại cầm hoa.


Trước mặt bao người, tôi cầu hôn cô ấy.


Rồi kéo cô, khi ấy còn đang ngỡ ngàng và run rẩy, đi đăng ký kết hôn.


Tim tôi lúc ấy đập thình thịch. Như thể nếu không làm nhanh, tôi sẽ chùn bước.


Ai cũng nói tôi nên đợi, nên chuẩn bị lễ cưới đàng hoàng.


Nhưng tôi sợ… sợ nếu chậm thêm chút nữa, cô ấy sẽ tỉnh táo lại. Và tôi sẽ mất đi cơ hội duy nhất để trói buộc cô ấy.


Tôi sợ cô ấy phát hiện ra — đây không phải là tình yêu.


Mà là báo thù.


Khi cô ấy ký tên, bàn tay run run, nhưng không biết rằng tôi còn hoảng loạn hơn cả cô ấy.


Tờ giấy đăng ký kết hôn ấy, như một chiếc neo giữ tôi khỏi trôi về quá khứ đầy giận dữ.


Từ giờ, cô ấy sẽ không thể rời bỏ tôi.


Tôi liên tục nhắc đi nhắc lại:


“Tất cả bất hạnh của tôi là do em.”


Tôi muốn cô ấy tin điều đó, để cô ấy không có lý do nào để rời đi.


Tôi muốn nhìn thấy cô ấy mệt mỏi, nhỏ bé, lặng lẽ chịu đựng.


Trong lòng tôi, cảm giác đó là… một thứ chiến thắng.


Cô ấy không thể rời bỏ tôi.


Dù tôi có làm gì, cô ấy cũng sẽ không bỏ đi.


Vì cô ấy nợ tôi.


Nụ cười trên môi tôi càng rộng hơn khi đặt tay lên bụng của Kỳ Ninh.


“Cô ấy…”


Tôi cố tình kéo dài câu nói, như thể muốn cho Gia Hân thêm một vết cứa nữa vào lòng.


Cái tin Kỳ Ninh trở về nước… thực ra, lại do chính Gia Hân báo cho tôi.


Tôi và Kỳ Ninh đã cắt đứt liên lạc từ lâu.


Khi thấy lời mời kết bạn của cô ấy, tôi đã sững người. Mọi ký ức tưởng như đã phủ bụi, bỗng chốc ùa về.


Nhưng kỳ lạ thay, suy nghĩ đầu tiên không phải là cô ấy… mà là Gia Hân.


Tôi không giấu được những ý nghĩ tăm tối trong đầu — từng tình huống, từng cách làm sao để khiến Gia Hân đau đớn, tổn thương, phải quằn quại trong cảm giác bị bỏ rơi, bị phản bội… giống như tôi từng cảm thấy suốt những năm qua.


Tôi biết mẹ tôi luôn ngầm trách móc Gia Hân vì chuyện chúng tôi mãi không có con, rằng cô ấy khiến nhà họ Hạo “tuyệt tự”.


Nhưng bà đâu hay, tôi chưa từng chạm vào cô ấy.


Tôi luôn giữ một khoảng cách vô hình, như thể chỉ cần bước qua đó, tôi sẽ không thể ghét cô ấy được nữa.


Tôi sợ nếu để bản thân rung động, thì tất cả sự giận dữ và oán hận bao năm sẽ sụp đổ.


Tôi không muốn trở thành kẻ phản bội lại chính nỗi đau mà mình đã tự xây dựng.


Thế nên, tôi đã kéo Kỳ Ninh trở lại.


Tôi cần một cái cớ để sỉ nhục Gia Hân. Một lý do để có thể nhìn thấy cô ấy gục ngã.


Tôi thậm chí còn in đơn ly hôn từ một mẫu trên mạng — gấp gáp, cẩu thả, chẳng chút thật tâm.


Tôi chắc chắn, trong bữa tiệc sinh nhật ấy, cô ấy sẽ khóc.


Sẽ níu kéo tôi, chất vấn tôi:


“Tại sao lại làm như vậy?”


Tôi đã hình dung ra khuôn mặt tủi thân của cô ấy, tưởng tượng cảnh cô ấy run rẩy cầm 乃út mà không dám ký.


Chỉ cần nghĩ đến, tôi đã không nhịn được mà bật cười.


Nhưng tôi đã tính sai.


Gia Hân không khóc.


Cô ấy chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng, ký tên xong thì nói một câu:


“Chúc mừng anh.”


Chúc mừng?


Tôi sững người.


Cô ấy quay đi, rời khỏi căn phòng như chưa từng tồn tại trong cuộc đời tôi.


Không một tiếng nấc. Không một cái ngoái đầu.


Mọi cảm xúc tôi dày công chuẩn bị bỗng như cơn mưa rơi vào khoảng trống — không chạm được gì, không khuấy động được gì.


Nếu đã không còn quan tâm, tại sao phải trốn đi để tự chữa lành?


Tôi cứ nghĩ người đầu tiên không chịu nổi sẽ là cô ấy. Tôi đã chờ đợi những cuộc gọi lúc nửa đêm, những tin nhắn dài dằng dặc.


Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị mắng, bị trách, thậm chí bị khinh.


Nhưng điện thoại không rung.


Mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ.


Hóa ra, người đầu tiên cảm thấy không quen lại là tôi.


Ngày chúng tôi chính thức ký giấy ly hôn, tôi về nhà, mở cửa, và đập vào mắt tôi là căn phòng trống rỗng.


Không còn tiếng dép lẹp xẹp từ bếp. Không còn hơi ấm của một người từng ngồi lặng lẽ chờ tôi cả đêm.


Sự cô đơn như một cơn lốc cuốn qua tim tôi, để lại những mảnh vỡ không tên.


Tôi đã hoảng sợ.


Tôi gọi cho cô ấy. Không nghe máy.


Tôi nhắn tin. Không trả lời.


Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi nhắn hỏi về giờ giới nghiêm — một điều vô lý do chính tôi đặt ra.


Tôi giả vờ trách cô ấy “không về nhà” như một cái cớ để tìm kiếm liên hệ.


Nhưng thực ra, tôi chỉ muốn nói:


“Gia Hân, hình như anh đã quan tâm đến em rồi.”


Song rồi tôi tự bật cười.


“Nhưng anh nên ghét em mới đúng mà.”


Hai dòng suy nghĩ ấy cứ gào lên trong đầu tôi, lặp đi lặp lại như một cơn sốt không thuốc chữa.


Khi cuối cùng tìm được cô ấy, tôi đã cố nói ra điều đó.


Nhưng ánh mắt cô ấy khi nhìn tôi… không còn là ánh mắt năm nào.


Nó lạnh, sâu và trống rỗng.


Cô ấy chỉ nói một câu:


“Tôi không còn yêu anh nữa.”


“Món nợ của tôi, tôi không trả nữa.”

NovelBum, 12/05/2025 08:53:13

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện