Chồng Tôi Bỏ Đi Trong Lễ Cưới - Chương 02

Chồng Tôi Bỏ Đi Trong Lễ Cưới

Chi Mèo 17/05/2025 22:12:39

Trợ lý lập tức hiểu ý, nhanh chóng lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn từ trước, đưa cho Triệu Nhã.


Cô ta nhận lấy, trong mắt không hề hiện lên vẻ vui mừng, mà chỉ là một vùng xám xịt đầy cay đắng.


Thân thể cô ta gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, đứng trong ánh đèn mờ nhạt lại càng toát lên vẻ thê lương, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy xót xa.


Tôi cắn nhẹ môi, một lần nữa đưa mắt nhìn sang Lục Mặc.


Anh lúc này đã lấy lại dáng vẻ thường thấy: chững chạc, điềm tĩnh và tao nhã, như chưa từng có bất kỳ cảm xúc nào dao động.


Anh vòng tay ôm lấy tôi, rồi quay người, nhìn về phía mọi người trong hội trường, bình thản nói:


“Các vị cứ tiếp tục vui vẻ, ngày mai là hôn lễ của chúng tôi, còn nhiều việc phải chuẩn bị, xin phép được cáo lui trước.”


Dứt lời, tôi và anh cùng nhau bước ra khỏi khán phòng.


Sau lưng vang lên những tiếng cười nói rộn ràng, là lời chúc phúc cho đôi tân nhân.


“Chúc mừng tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Lục, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!”


“Ngày mai nhất định chúng tôi sẽ đến chung vui!”


Thế nhưng ngay khi cánh cửa sắp mở ra, giọng nói cao vút của Triệu Nhã bất chợt vang lên giữa bầu không khí náo nhiệt:


“Các vị tổng giám đốc, trước đây nếu có gì thất lễ, hôm nay Triệu Nhã xin lấy trà thay rượu, cúi đầu xin lỗi tất cả, mong rằng sau này vẫn được quý vị chiếu cố một phần ân tình…”


Cô ta còn chưa dứt lời, đã có người lên tiếng cắt ngang:


“Lấy trà thay rượu? Cô cũng dám nói thế à?”


“Muốn xin lỗi thì cứ theo đúng lệ mà làm!”


“Chúng ta là người làm ăn, không cần màu mè. Một ly rượu tương ứng với một đơn hàng.”


“Ký được bao nhiêu, tự cô biết rõ!”


Như có người cố ý kích động, lập tức cả bàn đầy những ly rượu trắng được rót tràn.


Chúng tôi đã quay lưng về phía họ, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt như thiêu đốt dồn đến sau lưng.


Là ánh nhìn của những người đồng nghiệp – có lẽ vừa lo ngại Lục Mặc sẽ không hài lòng với màn ép rượu ấy, vừa mong rằng qua chuyện này, anh có thể trút bỏ phần nào nỗi giận bị dồn nén.


Cũng có cả ánh mắt của Triệu Nhã – tha thiết, cháy bỏng, như thể muốn xuyên qua cả tấm lưng anh mà giữ chặt lại.


Tôi liếc nhìn Lục Mặc, trong lòng thầm nghĩ: loại chuốc rượu đầy toan tính và tàn nhẫn như vậy, thật chẳng phù hợp chút nào với hình ảnh mà Lục thị đang xây dựng.


Thế nhưng, anh lại nghiêng đầu sang phía tôi, mỉm cười dịu dàng như chẳng có chuyện gì xảy ra:


“Tối nay em chưa ăn gì đúng không? Về nhà anh nấu cháo gà nấm – món em thích nhất – cho em nhé?”


Vừa nói, anh vừa nhẹ nhàng khoác áo lên vai tôi, động tác quen thuộc, đầy ân cần.


“Gió đêm lạnh lắm, em cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Dáng vẻ anh bình thản, thế nhưng tôi lại cảm nhận rõ ràng sự run rẩy khe khẽ từ mu bàn tay anh khi chạm nhẹ lên cổ và gò má tôi.


Ngay lúc ấy, giọng nói quả quyết của Triệu Nhã vang lên, không hề do dự:


“Tôi uống!”


Âm thanh những chiếc ly cạn va xuống nền đất vang lên dồn dập, từng tiếng "bốp" khô khốc vang dội giữa không gian yên ắng.


Tôi tựa vào vai Lục Mặc, trái tim nghe rõ nhịp đập dồn dập trong long ng** anh – gấp gáp, lo âu, không thể che giấu.


Cuối cùng, Triệu Nhã đổ gục.


Lục Mặc không còn giữ được lớp vỏ ngoài điềm tĩnh nữa.


Anh gần như phản xạ theo bản năng, lập tức lao đến bên cô ta, không chần chừ lấy một giây.


Anh bế cô ta lên, sải bước vội vàng rời khỏi phòng bao.


Khi đi ngang qua tôi, tôi nhìn thấy mạch máu nổi hằn trên trán anh, sắc mặt tái nhợt như thể sắp ngã quỵ vì lo sợ.


Anh ra lệnh cho trợ lý:


“Đến bệnh viện!”


Trợ lý nhìn tôi đầy ngập ngừng, bước chân khựng lại.


“Lục tổng… còn cô Lâm thì sao…”


Thế nhưng Lục Mặc dường như không nghe thấy gì, chỉ gằn giọng, ép buộc:


“Đi ngay!”


Tôi bật cười, một nụ cười vừa chua xót vừa mệt mỏi. Không muốn để tình thế thêm khó xử, tôi gật đầu nhẹ, ra hiệu cho trợ lý cứ làm theo lời anh.


Trợ lý lúc này mới rối rít chạy theo.


Triệu Nhã trong vòng tay Lục Mặc, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu, ánh mắt mơ màng nhưng vẫn không quên quay lại liếc tôi một cái đầy thách thức.


Cô ta từng nói, đêm nay Lục Mặc sẽ đi cùng cô ta.


Và cô ta đã thắng.


Dù dùng bao nhiêu chiêu trò, cuối cùng người ở bên anh vẫn là cô ta – không phải tôi.


Trong căn phòng bao rộng lớn, không khí bỗng trở nên nặng nề như bị đông cứng lại.


Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, đầy ái ngại, thương hại, xen lẫn chút áy náy.


Có người không kìm được, lên tiếng:


“Lão Lục đúng là hồ đồ quá!”


“Chúng tôi… cũng có phần trách nhiệm. Vừa rồi bị cảm xúc chi phối, không ngờ lại mắc mưu Triệu Nhã.”


“Lâm Tịch à, đừng trách Lục Mặc. Anh ấy chẳng qua là quá nặng tình thôi…”


“Để tôi gọi điện cho anh ấy. Có thể anh ấy chỉ do uống say nên mất kiểm soát. Tôi sẽ kéo anh ấy quay lại, một hai câu là đủ để anh ấy tỉnh táo.”


Tôi lắc đầu, khẽ bật cười.


Nếu đã là kịch khổ tình, thì cũng phải diễn đúng đối tượng mới có tác dụng.


Trước ánh mắt bàng hoàng của tất cả mọi người, tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn khỏi ngón áp út, đặt nó thật nhẹ xuống bàn tiệc giữa căn phòng.


Mọi người im bặt.


Tôi không chờ họ lên tiếng giữ lại hay nói lời an ủi, lặng lẽ quay người bước đi.


Triệu Nhã đã thắng.


Nhưng người thua không phải tôi.


Người thực sự đánh mất… là Lục Mặc.


Tôi khoác áo choàng, một mình đi giữa gió lạnh đêm khuya, rẽ qua những con đường đèn điện rực rỡ chằng chịt ánh sáng.


Gió cứ thổi ào ào, thấm vào tận da thịt, khiến mắt tôi cũng mờ đi từng chút một.


Lúc đi ngang qua gầm cầu – nơi từng là mái trú ngụ tạm bợ của tôi năm xưa – những ký ức cũ như ùa về.


Bảy năm trước…


Đó là đêm tôi trốn khỏi ngôi nhà mà đáng lẽ phải gọi là “nhà mình”.


Tôi đã phải đối mặt với sự *** từ người anh kế – một tên đàn ông đồi bại.


Dù tôi đã cố gắng trình bày mọi chuyện, mẹ tôi vẫn không tin.


Bà thậm chí còn buộc tôi quay lại xin lỗi người anh kế và cha dượng.


Bà nói: “Sống dưới mái nhà người khác thì phải biết điều, biết nhịn.”


Cũng chính khoảnh khắc đó, tôi lần đầu tiên hiểu rõ ý nghĩa thật sự của bốn chữ “con riêng vướng víu”.


Tôi không muốn để mẹ rơi vào thế khó.


Và tôi chọn rời đi.


Từ đó, không bao giờ quay đầu lại.


Kể cả liên lạc – cũng cắt đứt hoàn toàn.


Tôi bắt đầu sống cuộc đời lang bạt: ban ngày đi làm thuê, đêm về ngủ dưới gầm cầu.


Lúc no lúc đói, khi ấm khi lạnh – nhưng ít ra, đó là tự do.
Tôi gặp được Lục Mặc… cũng chính tại gầm cầu năm ấy.


Anh ôm trong lòng một bộ vest sạch sẽ đến lạ, từng đường nếp được là phẳng phiu không một vết nhăn, như thể đó là tài sản quý giá nhất đời anh.


Tôi trêu chọc, bảo anh đang ôm chiếc áo dài của Khổng Ất Kỷ hay sao mà giữ gìn kỹ đến vậy.


Anh bật cười tự giễu, bảo rằng nếu không có bộ vest đó, thì ngay cả cơ hội được bước vào phòng họp với nhà đầu tư cũng chẳng đến lượt mình.


Tôi âm thầm quan sát anh vài ngày.

NovelBum, 17/05/2025 22:12:39

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện