Tôi siết chặt tay, cắn răng nghẹn ngào:
“Lục Mặc, anh nghe cho rõ đây… khổ nhục kế không có tác dụng với tôi đâu! Nếu anh chết, tôi sẽ cưới người khác ngay lập tức, cho anh phải hối hận đến tận suối vàng!”
Lục Mặc không chết.
Nhưng máu mất không ít, vết thương sâu buộc phải nhập viện theo dõi ít nhất một tuần.
Bạc Tây Châu hậm hực:
“Lâm Tịch, em nói thử xem, với sức lực như Triệu Nhã, làm sao có thể đâm trúng Lục Mặc nếu anh ta không tự lao vào?”
“Rõ ràng anh ta biết sẽ không chết, biết vết thương không chí mạng, liền cố tình diễn màn này để khiến em mềm lòng.”
“Anh không biết nói sao về con người này nữa… đúng là quá đê tiện! Còn may là em tỉnh táo, không để bị kéo vào trò kịch bi lụy đó, nếu không thì anh thật sự thiệt thòi lớn rồi!”
Dù tôi có lặp lại bao nhiêu lần rằng sẽ không vì Lục Mặc bị thương mà mềm lòng...
Bạc Tây Châu vẫn luôn mang một tâm niệm âm ỉ: người nên chắn con dao ấy... lẽ ra phải là anh.
Bởi vì suốt một tuần Lục Mặc nằm viện, người túc trực chăm sóc anh – là tôi.
Bạc Tây Châu thừa biết, anh đã đánh mất cái đặc quyền vốn thuộc về mình.
Nhưng anh không biết, trong bảy ngày đó… tôi chỉ muốn Lục Mặc hiểu một điều:
Giữa tôi và anh – thực sự, đã không còn bất kỳ khả năng nào nữa.
Triệu Nhã bị kết tội cố ý gây thương tích, mức án ít nhất là ba năm.
Cộng thêm hai vụ kiện trước, cô ta có thể bị xử đến hai mươi năm tù giam.
Trong trại tạm giam, cô ta liên tục gào khóc đòi gặp tôi.
Lục Mặc chỉ bình thản nói:
“Chỉ cần em thấy dễ chịu… thì cô ta có khổ bao nhiêu, cũng đáng.”
Rồi anh chậm rãi thông báo:
“Anh đã bán toàn bộ cổ phần ở Lục thị. Mua một căn nhà riêng. Vài ngày tới, anh sẽ dọn toàn bộ đồ ra khỏi nơi em ở.”
Tôi sững người, đồng tử co lại.
“Không yêu anh… là sự thật. Em mong anh hiểu rằng: càng bám dai, càng vô ích.”
Ngón tay anh khựng lại khi tôi nói ra câu ấy, vẫn cố níu tay tôi, không chịu buông.
Tôi không gạt tay anh ra, nhưng ánh mắt tôi – lạnh đến mức khiến anh run rẩy.
“Trước đây, anh từng hỏi vì sao em rời xa gia đình, sống một mình, phải không? Khi đó… em chưa sẵn sàng kể. Nhưng giờ… em nghĩ đã đến lúc.”
Giọng tôi không còn cảm xúc.
“Sau khi cha mất, mẹ em tái giá với một người đàn ông. Ông ta có một đứa con trai – gọi là anh kế cũng được. Hắn ta... là kẻ ghê tởm.”
“Hắn thường xuyên động chạm vào em. Em kể với mẹ, bà lại trách em hoang tưởng. Em quyết tâm tìm bằng chứng.”
“Hôm đó, hắn uống rượu, rồi lẻn vào phòng em lúc nửa đêm.”
“Em hét lên, kêu cứu mẹ. Bà chạy tới... nhưng khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, bà chỉ đứng khựng một giây, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.”
“Bà nói: ‘Nhẹ tay một chút.’”
Tôi nói bằng giọng bình thản, không gợn sóng, nhưng mỗi từ đều như dao rạch vào tim người nghe.
“Hồi nhỏ, mẹ luôn bảo thương em nhất. Nhưng càng lớn, thứ gọi là tình thương ấy… càng vặn vẹo.”
“Em từng nghĩ bà là người cuối cùng em có thể dựa vào.”
“Nhưng rồi bà không những không bảo vệ em… mà còn giúp kẻ hại em khóa cửa lại.”
Tôi quay sang nhìn Lục Mặc, ánh mắt anh như bị Ϧóþ nghẹt.
“Anh kế của em…”
“Ừ. Em bị hắn làm nhục – từ năm mười ba tuổi đến mười tám tuổi.”
“Em không biết phải phản kháng thế nào, càng không hiểu chuyện. Mẹ lại nói: ráng nhịn, qua thời gian sẽ ổn.”
“Và em đã ráng suốt năm năm.”
“Đến khi cha dượng phát hiện con trai mình là loại người gì, ông ta không những không tức giận… mà còn muốn cùng hắn làm điều đó với em.”
Tôi siết chặt tay, hít sâu một hơi rồi nói tiếp, giọng như kim loại lạnh lẽo:
“Hôm đó, em không chịu nổi nữa. Em trốn khỏi nhà.”
Từ đó về sau, cuộc đời tôi chỉ còn bóng tối.
Chỉ có sự xuất hiện của Lục Mặc – từng là vệt sáng duy nhất.
Tôi đã từng tin – anh sẽ cho tôi một mái nhà thực sự.
Nhưng cuối cùng… chính anh là người đập nát pháo đài mà tôi dày công xây dựng.
Tôi nhìn anh, chậm rãi hỏi:
“Trong lễ cưới hôm đó… khi anh quay lưng bỏ đi, chẳng lẽ anh không biết em sẽ phải đối mặt với những gì?”
Lời xì xào của quan khách. Những bài báo. Những phỏng đoán bẩn thỉu. Tất cả danh dự em gầy dựng suốt bảy năm có thể tan tành trong một ngày.
“Vậy mà anh, chỉ vì một chút lưu luyến với người cũ… đã ném em sang một bên.”
“Anh biết không… hành động của anh – không khác gì mẹ em ngày đó.”
“Bà khép cửa lại.”
“Còn anh… khép cửa trái tim em.”
“Mỗi lần nhìn thấy anh, em lại nhớ đến cảm giác bị mẹ bỏ rơi trong đêm tối.”
“Anh nói đi, em phải mang tâm trạng gì để tiếp tục ở cạnh anh, Lục Mặc?”
Anh khóc.
Từng giọt nước mắt rơi xuống, lặng lẽ mà tuyệt vọng.
Toàn thân anh run rẩy như sắp vỡ ra.
Tôi chậm rãi đứng dậy, bước ra khỏi phòng bệnh.
Anh không níu tôi lại.
Chỉ lặng lẽ nhìn theo bóng lưng tôi khuất dần.
Có những nỗi đau… có thể nguôi.
Nhưng cũng có những nỗi đau – mãi mãi không thể tha thứ.
Lục Mặc, từ giờ về sau…
Xin đừng gặp lại.
Một vài ký ức xưa cũ lại ùa về, như thể vừa được ai đó khẽ khàng gỡ khỏi đáy lòng Lục Mặc.
Anh nhớ rõ hôm đó, Lâm Tịch chạy đến bên anh, gương mặt rạng rỡ:
“Lục Mặc! Em đã được đầu tư rồi!”
“Anh biết Thần Quang chứ? Chính là Thần Quang thật sự đấy! Họ đồng ý đầu tư cho dự án của em!”
“Là chính Tổng giám đốc Thần Quang tiếp em, bà ấy nói rất coi trọng dự án, cực kỳ tin tưởng vào tiềm năng của nó!”
Cô ấy vừa nói, vừa đưa bản kế hoạch cho anh, ánh mắt sáng long lanh, trong lòng khi ấy chỉ có duy nhất một hình bóng – là anh.
“Lục tổng, Tổng giám đốc Thần Quang vẫn đang chờ ở phòng tiếp khách…”
Lục Mặc điều chỉnh lại trang phục, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Trong phòng là một quý bà đoan trang, nhã nhặn, đang nhâm nhi tách trà, khí chất vô cùng điềm đạm.
Khi thấy anh, mắt bà khẽ sáng lên.
Bà mỉm cười đầy thiện cảm: “Là Lục Mặc đúng không?”
Anh khẽ gật đầu, lễ phép ngồi đối diện.
Ánh mắt bà đánh giá anh một lượt, có phần tò mò và hơi ngạc nhiên:
“Hồi đó, tôi từng nghĩ Lâm Tịch là kiểu phụ nữ yêu đương mù quáng…”
“Nhưng bây giờ nhìn kỹ, hóa ra Lục tổng lại là người phong lưu, khí chất như vậy.”
“Khó trách Lâm Tịch lại nguyện lòng dốc cạn tất cả vì cậu.”
Vừa nghe nhắc đến tên cô, trái tim Lục Mặc như thắt lại.
Trợ lý nói Lâm Tịch không còn đến công ty nữa.
Bà Lương Tư Quang hỏi:
“Lâm Tịch không còn đi làm sao? Hay là… đã trở thành phu nhân của cậu rồi?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.