Chồng Tôi Bỏ Đi Trong Lễ Cưới - Chương 09

Chồng Tôi Bỏ Đi Trong Lễ Cưới

Chi Mèo 17/05/2025 22:15:17

Đến cuối cùng, người đàn ông từng được đặt nhiều kỳ vọng nhất, lại chính là người khiến cô gái ấy phải học cách tự khâu lại những vết thương do anh tạo ra.


Cô gái từng tin vào tình yêu suốt bảy năm, từng tin rằng cùng nhau vượt qua giông bão thì sẽ có ngày trời yên biển lặng. Nhưng không ai nói cho cô biết, có những người đàn ông – ngay cả khi đã cùng bạn dựng nên cả giấc mơ – vẫn có thể bỏ bạn lại ngay trước khi chạm tay vào hạnh phúc.


Và điều đáng buồn hơn cả… là họ còn không cảm thấy mình có lỗi.


Lục Mặc đã mất Lâm Tịch. Không phải vì anh không yêu cô. Mà là vì anh yêu quá muộn.


Anh yêu khi cô đã cạn sạch niềm tin.


Yêu khi cô đã đi qua mọi giới hạn chịu đựng.


Yêu khi cô đã học được cách sống mà không cần anh nữa.


Có những người, chỉ vì chậm một bước, mà lỡ nhau cả đời.


Lâm Tịch không phải một người mạnh mẽ từ đầu. Cô cũng từng yếu đuối, từng khóc vì bị tổn thương, từng ôm chặt hy vọng rằng một ngày nào đó, tình yêu của cô sẽ đủ lớn để giữ anh ở lại.


Nhưng đời không giống như chuyện cổ tích. Không có bà tiên hiện lên ban điều ước, không có kết thúc màu hồng dành cho kẻ hy sinh nhiều nhất.


Vì vậy, cô chọn cách rời đi. Không quay đầu. Không trách móc.


Có thể, trong lòng cô vẫn còn thương. Nhưng thương không đồng nghĩa với việc phải tiếp tục.


Và đó là điều khiến cô trở thành một người phụ nữ đáng nể.


Bởi vì, phụ nữ mạnh mẽ… không phải là người không biết đau, mà là người dám bước đi dù tim mình vẫn còn rướm máu.


Suốt bảy năm, Lâm Tịch chưa từng đòi hỏi Lục Mặc bất cứ điều gì.


Cô không cần hoa hồng, không cần nhẫn kim cương, càng không cần những lời thề thốt đầu môi.


Cô chỉ cần anh hiểu – khi cô đưa tay ra nắm lấy anh giữa những ngày khốn khó nhất, là cô đã đặt cả tuổi trẻ và niềm tin của mình vào tay anh.


Nhưng rồi sao?


Cô bước vào lễ cưới một mình, tiếp khách một mình, đứng trên lễ đường một mình – còn anh thì đuổi theo một người từng quay lưng với mình không một chút lưỡng lự.


Chỉ một lần… cũng đủ để hủy hoại mọi cố gắng.


Chỉ một lần… cũng đủ để cô hiểu rằng, người đàn ông ấy – chưa bao giờ chọn cô một cách dứt khoát.


Cô không cần một tình yêu phải tranh giành.


Càng không cần một người chỉ biết hối hận sau khi mọi thứ đã quá muộn màng.


Và có lẽ, bài học lớn nhất mà cô học được sau tất cả, chính là: khi yêu một người, đừng để mình trở thành kẻ duy nhất níu giữ.


Nếu họ muốn đi, hãy mở cửa. Đừng níu, cũng đừng khóc.


Ngẩng cao đầu mà bước đi.


Bởi vì một người phụ nữ biết giá trị của mình… sẽ không bao giờ chấp nhận làm vật thay thế.


Còn Lục Mặc, anh sẽ sống tiếp.


Anh sẽ tiếp tục làm việc, tiếp tục thành công, tiếp tục nhận được vô vàn sự ngưỡng mộ từ người đời.


Nhưng… chỉ cần một khoảng lặng, chỉ cần một thoáng nhớ lại, tim anh sẽ nhói lên.


Anh sẽ nhớ đến một cô gái từng đứng trước cửa công ty người khác suốt một tháng trời chỉ để xin một cơ hội cho bạn trai mình.


Anh sẽ nhớ đến những buổi đêm cô về trễ, say rượu, gục trên bàn, nhưng vẫn không quên gửi tài liệu cho anh hoàn thiện dự án.


Anh sẽ nhớ đến ánh mắt rạng ngời của cô hôm cô nhận được khoản đầu tư đầu tiên, chạy về khoe với anh, mà trong lòng chỉ có mỗi một mong muốn: giúp anh thành công.


Và rồi… anh cũng sẽ nhớ, ngày cô bước ra khỏi lễ đường ấy, ánh mắt cô không còn đau, không còn giận – mà chỉ còn sự bình thản đến tàn nhẫn.


Giống như tất cả đã chết từ rất lâu.


Là đàn ông, đừng bao giờ để người phụ nữ bên cạnh mình học cách mạnh mẽ không cần mình.


Bởi một khi họ đã học được cách ấy rồi, bạn… chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.


Câu chuyện này, có thể là viễn tưởng. Nhưng cảm xúc trong đó – lại vô cùng thật.


Bởi ngoài đời, có biết bao cô gái từng dốc cạn chân tình cho một người không xứng.


Biết bao cô gái từng nghĩ chỉ cần mình hy sinh nhiều một chút, thì anh ấy sẽ trân trọng hơn một chút.


Rồi đến một ngày, họ cũng như Lâm Tịch – nhận ra rằng: nếu phải dùng đau đớn để giữ một người ở lại, thì thà buông tay còn dễ thở hơn.


Nếu bạn đã từng yêu, từng chịu đựng, từng thất vọng, từng hy sinh, từng khóc – thì tôi tin bạn sẽ hiểu vì sao cuối cùng Lâm Tịch lại chọn ra đi.


Bởi vì tình yêu thật sự không khiến người ta tổn thương nhiều đến thế.


Nếu bạn đã từng là một Lâm Tịch trong chính câu chuyện của mình, thì hãy nhớ – bạn không đơn độc.


Và bạn xứng đáng với một tình yêu đúng nghĩa – một người thật lòng, đủ dũng cảm để không bỏ rơi bạn, dù trong giây phút tệ hại nhất.


Còn nếu bạn là một Lục Mặc – người từng bỏ lỡ người yêu mình thật sự – thì xin đừng để điều đó lặp lại thêm một lần nào nữa.


Chúng ta không thể quay về quá khứ, nhưng có thể làm tốt hơn trong hiện tại.


Cảm ơn bạn đã dành thời gian đọc hết câu chuyện này đến tận trang cuối cùng.


Nếu bạn thấy câu chuyện này chạm đến trái tim bạn, hãy để lại một bình luận chia sẻ cảm xúc của mình.


Hẹn gặp lại bạn trong những câu chuyện kế tiếp – nơi mà mỗi câu chữ, là một lần trái tim được chữa lành.

NovelBum, 17/05/2025 22:15:17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện