Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 01

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 15:57:47

"Khi người vợ hy sinh cả tuổi trẻ để bảo vệ Tổ quốc trở về nhà... thì chiếc giường của cô đã có người khác nằm, bức ảnh cưới biến mất, còn cha mẹ ruột. lại quỳ gối vì một đứa con gái không cùng máu mủ."


Bạn có bao giờ tự hỏi, tình yêu chân thành có thể chờ đợi bao lâu? Và sự hy sinh liệu có được đền đáp đúng người?


Tống An Nhiên. một nữ quân nhân, một người vợ. đã bước vào quân đội với tất cả lý tưởng và niềm tin. Trước lúc rời đi, cô đã từng hỏi chồng mình rằng. "Nếu em hy sinh, anh sẽ ra sao?" Và anh. Mặc Hàn. đã nắm tay cô mà thề rằng. "Anh sẽ đợi, sẽ chăm sóc bố mẹ em, sẽ mãi là chồng em, dù có bao lâu đi nữa."


Nhưng khi cô trở về, sau bốn năm nơi thao trường nắng gió, không có pháo tay, không có hoa, không có cái ôm nào chờ đón.


Thay vào đó, là ánh mắt dè bỉu từ mẹ ruột. Là sự lảng tránh từ người chồng đầu ấp tay gối. Là tiếng khóc của một đứa trẻ gọi người khác là mẹ. trong chính ngôi nhà cô từng gìn giữ bằng máu và nước mắt.


Gia đình ấy… giờ đã đủ đầy mà không cần đến cô nữa.


Kẻ phản bội thì trơ tráo, kẻ ngoài cuộc thì ngồi vào vai người thân. Và chính người sinh ra cô lại nói. “Nếu không có Nhã Kỳ, bố mày đã chết giữa đường rồi!”


Tống An Nhiên. người con gái từng nghĩ chỉ cần cố gắng là sẽ giữ được mái ấm. cuối cùng nhận ra. có những nơi, có những người… vĩnh viễn không dành cho mình.


Nhưng cô không quỵ ngã.


Cô rũ bỏ mọi oán hận, quay lại quân đội. nơi duy nhất còn dang tay chào đón cô.


Và khi đạp trúng mìn trong một nhiệm vụ ở châu Phi, giây phút cận kề sinh tử ấy không khiến cô tiếc nuối người chồng phản bội, mà chỉ khiến cô quyết tâm sống sót. để đích thân ly hôn, để rũ sạch vết nhơ cuối cùng, để tiếp tục ngẩng cao đầu sống như một người lính đúng nghĩa.


Câu chuyện mình sắp kể không phải là một câu chuyện tình lãng mạn.


Nó là hành trình của một người phụ nữ đi qua tận cùng của phản bội và đau đớn, để học cách đứng lên từ chính nơi mình gục ngã.


Bạn hãy ở lại, vì từng chương tiếp theo của câu chuyện này… sẽ khiến bạn giật mình, nghẹn ngào và không thể rời mắt.


*****


Hôm em gái nuôi sinh con cho chồng tôi, cả nhà ai nấy đều túc trực trước cửa phòng sinh, nét mặt căng thẳng chẳng khác gì người nhà sản phụ.


Nhưng điều họ lo lắng không phải là Nhã Kỳ có mẹ tròn con vuông hay không, mà là sợ tôi sẽ bất ngờ xuất hiện gây rối.


Mẹ tôi mắt không rời khỏi thang máy, trong lòng thấp thỏm bất an. “Không biết Tống An Nhiên có lén leo cầu thang bộ lên đây không nữa?”


Bố tôi thì bồn chồn gọi liên tục cho bảo vệ bệnh viện. “Đúng rồi, tóc dài, tầm một mét sáu. Anh thấy cô ấy đâu chưa?”


Còn Mặc Hàn thì không chút do dự thề thốt với bố mẹ. “Nếu An Nhiên dám đến gây chuyện, cho dù phải ly hôn với cô ấy, con vẫn phải bảo vệ Nhã Kỳ và con trai của mình.”


Vậy mà từ đầu đến cuối, cho đến khi Tống Nhã Kỳ sinh nở suôn sẻ, tôi vẫn không hề xuất hiện.


Lúc ấy, Mặc Hàn rút điện thoại ra, bảo mẹ tôi gọi cho tôi.


“Bà nói với Tống An Nhiên, đừng mơ tới chuyện gây náo loạn nữa. Chỉ cần cô ấy chịu làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé, chúng ta vẫn có thể sống chung như bình thường.”


Trong mắt Mặc Hàn, anh ta không cảm thấy có lỗi với tôi một chút nào.


Bởi vì trong lòng anh ta, mình chỉ đang đáp ứng mong muốn có cháu bế bồng của bố mẹ, như vậy thì có gì sai?


Cả nhà họ cũng đâu biết rằng. tôi chưa từng có ý định tới bệnh viện làm loạn.


Lúc ấy, tôi đang luyện tập dưới ánh nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.


Tất cả chỉ để chuẩn bị cho một tháng sau sẽ theo đơn vị tham gia nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở châu Phi. một chuyến đi không biết khi nào mới trở lại!


Mặc Hàn ở lại bệnh viện một tuần, sau khi mẹ con Nhã Kỳ xuất viện, anh ta mới về nhà.


Tôi vừa rời sân huấn luyện trở về, người còn vương bụi đất, vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy cả nhà đang tụ tập đông đủ quanh chiếc sofa.


“Trời ơi, nhìn đứa bé này mà xem! Đôi mắt và cái mũi thì giống hệt Tiểu Hàn, cái miệng lại như đúc từ Nhã Kỳ vậy đó.”


“Mẹ à, con nít nhỏ xíu thế này, làm sao nhìn ra được.”


“Nhã Kỳ, con vất vả quá rồi.”


Mặc Hàn cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán Tống Nhã Kỳ, ánh mắt anh ta dịu dàng đến mức chẳng hề che giấu chút tình cảm nào.


Bố tôi ngồi một bên, miệng cười rạng rỡ đến độ đuôi mắt nhăn hẳn lại.


“Không nhìn ra á? Theo tôi thấy, may là đứa trẻ là con hai đứa nó. Chứ nếu là con của Tống An Nhiên, e rằng sau này cũng chẳng nên cơm cháo gì.”


Tôi đứng lặng một bên, chỉ thấy nghèn nghẹn nơi ng**.


Tôi nhớ trước đây, bố từng tự hào lắm khi tôi gia nhập quân đội.


Dù tôi phải đi xa không có ngày hẹn về, ông vẫn luôn nói. “Con gái thì đã sao, chẳng thua gì con trai cả.”


Nhưng lần này trở về, mọi thứ đã không còn như trước nữa.


Trước mắt tôi là cảnh tượng năm người một nhà đầm ấm quây quần, còn tôi thì như người đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, lòng tràn đầy cay đắng và nực cười.


Bốn năm trước, tôi rời nhà theo tiếng gọi nhiệm vụ, chính thức trở thành quân nhân.


Khi đó, tôi và Mặc Hàn chỉ mới kết hôn không bao lâu. Biết rằng mình sắp đi lâu dài, tôi không nỡ để anh phải chờ đợi một mình trong vô định.


Tôi từng đề nghị ly hôn, mong anh có thể tìm thấy cuộc sống mới nếu lỡ như tôi không thể quay về.


Nhưng Mặc Hàn chỉ siết lấy tay tôi, kiên quyết lắc đầu.


“An Nhiên, em cho rằng anh là loại đàn ông không chịu nổi cô đơn à?”


“Em là vợ anh, là người đang vì đất nước mà chiến đấu. Là chồng, sao anh có thể bỏ rơi em trong thời điểm này?”


“Anh sẽ chăm sóc bố mẹ em thật tốt, và đợi em về.”


Ngày tôi lên đường nhập ngũ, cả bố mẹ và Mặc Hàn đều ra tận ga tiễn.


Bố mẹ tôi khi đó gần như đã khóc cạn nước mắt.


Họ siết chặt tay tôi, ánh mắt duc ngầu dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt tôi, môi run lên khe khẽ.


“An Nhiên, yên tâm lên đường nhé. Bố mẹ sẽ ở nhà chờ con về.”


“Đúng đó con à, đừng lo gì cả. Bố mẹ luôn tự hào về con.”


Chính những hình ảnh ấy đã bao lần níu giữ tôi giữa ranh giới của sống và chết.


Vậy mà chỉ hai tháng trước, ngày tôi giải ngũ trở về nhà, cảnh tượng chào đón tôi lại là một người phụ nữ khác đang chiếm chỗ của tôi.


“Chị, chị về rồi hả?”

NovelBum, 14/05/2025 15:57:47

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện