Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 02

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 15:59:00

Tống Nhã Kỳ lên tiếng, giọng nhẹ nhàng, trên người vẫn còn phảng phất khí chất dịu hiền của một người mẹ mới sinh.


Tiếng gọi của cô ta kéo tôi ra khỏi dòng ký ức.


Những người còn lại trong nhà đều quay đầu nhìn về phía tôi.


Bố tôi thấy tôi lấm lem bùn đất, lập tức nhíu chặt mày.


“Nhìn lại con đi! Trông con như vậy là cái thể thống gì hả? Không thấy làm mất mặt cả nhà sao?!”


“Con cố tình chọn đúng ngày Nhã Kỳ xuất viện để tới phá đám phải không?”


Mẹ tôi nói ngay sau đó, giọng đầy trách móc.


Người mẹ từng xót xa ôm tôi khi tôi bị thương trong huấn luyện, giờ đây lại nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường.


Mặc Hàn đang ôm đứa bé, lên tiếng.


“Tống An Nhiên, anh hiểu trong lòng em có hờn giận.”


“Nhưng em vừa đi là mấy năm liền, dù anh có thể đợi, bố mẹ thì vẫn cần có cháu bồng cháu bế.”


“Em không thể sống ích kỷ như vậy, đến cả một đứa con nối dõi cũng không để lại cho họ.”


Tôi nghe vậy chỉ khẽ bật cười, tiếng cười sắc lạnh vang vọng giữa căn phòng.


“Cháu nuôi mà cũng gọi là nối dõi à?”


“Tống An Nhiên! Con đang nói cái gì thế hả?!”


Bố tôi lập tức đập bàn đứng phắt dậy, đôi mắt giận dữ trợn to, lửa giận bừng bừng trong ánh nhìn.


“Con có biết nếu không nhờ Nhã Kỳ, bố đã phát bệnh tim giữa đường mà chết rồi không?!”


“Con bé không có cha mẹ, lại trùng họ với chúng ta, chẳng phải chính là phúc phần ông trời gửi tới hay sao?!”


“Bố nói cho con biết, nếu con còn biết điều, thì nhà này vẫn là nhà con.”


“Nhưng nếu con cứ khăng khăng gây chuyện, bố chẳng ngại gì mà đuổi con đi cho khuất mắt!”


Trước kia, mỗi khi thấy bố nổi giận, lông mày dựng đứng, mắt trợn trừng, tôi đều vì lo cho căn bệnh tim của ông mà lập tức nhún nhường, cúi đầu nhận lỗi.


Nhưng lúc này đây, tôi chỉ đứng yên, ánh mắt bình thản như mặt hồ phẳng lặng. Không một lời giải thích, không một chút lay động.


Thấy tôi không nói gì, bố tôi giơ tay định tát, nhưng lại bị Tống Nhã Kỳ ngăn lại.


Cô ta lên tiếng, giọng yếu ớt mà đầy bao dung. “Thôi bố à, chị vẫn chưa thể chấp nhận chuyện này cũng là điều dễ hiểu thôi mà.”


Nói xong, cô ta quay sang tôi, vẻ mặt chân thành đến mức khiến người khác khó lòng từ chối.


“Chị, ngày đầy tháng của bé, em thật lòng hy vọng chị sẽ đến dự, với tư cách là mẹ đỡ đầu của con.”


Tôi âm thầm tính nhẩm trong đầu. đúng ngày đó cũng chính là lúc tôi phải trở lại đơn vị, tiếp tục phục vụ trong quân đội.


Nếu đã trùng hợp đến thế, thì tôi cũng sẽ tặng họ một buổi lễ đầy tháng... khó mà quên được.


“Được thôi.”


Tôi dứt khoát đáp, rồi lặng lẽ bước vào phòng tắm, tự mình tẩy rửa lớp bụi đất sau một ngày dài huấn luyện.


Thế nhưng, dù đã đóng cửa, tiếng cười nói ngoài phòng khách vẫn len lỏi vào tai tôi rõ mồn một.


“Anh Hàn, anh nghĩ đặt tên gì cho con thì hay?”


“Cứ theo ý em, Nhã Kỳ. Con là em sinh ra, em có quyền đặt tên chứ.”


Giọng Mặc Hàn dịu dàng chưa từng thấy, còn Tống Nhã Kỳ thì càng lúc càng trở nên thân mật, dựa dẫm vào anh ta.


Dòng nước lạnh chảy từ gáy xuống lưng khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.


Tôi vẫn còn nhớ rất rõ. hai tháng trước, tôi mang theo niềm vui và sự háo hức, cuối cùng cũng được trở về nhà sau bao năm cống hiến.


Nhưng khi đẩy cửa bước vào, thứ đón tôi lại là một người phụ nữ bụng bầu lùm lùm. một gương mặt lạ lẫm.


Tôi còn chưa kịp hỏi cô ta là ai, thì Mặc Hàn từ phòng ngủ đi ra, vừa nhìn thấy tôi, sắc mặt anh ta liền biến đổi. hoảng hốt như thể gặp phải thứ gì đó ngoài dự liệu.


“Em... sao em lại về?”


Tôi nhìn thấy Tống Nhã Kỳ đang mặc bộ đồ ngủ của tôi, đi đôi dép của tôi.


Cô ta nhìn thấy tôi thì lập tức trốn sau lưng Mặc Hàn, như thể tôi mới là kẻ lạ mặt trong chính căn nhà của mình.


Tôi đảo mắt nhìn quanh. bức ảnh cưới của tôi và Mặc Hàn từng treo ngay ngắn trong phòng khách giờ đã không cánh mà bay.


Tống Nhã Kỳ khẽ nheo mắt, cảnh giác hỏi.


“Cô là ai?!”


Mặc Hàn ấp úng đáp. “Nhã Kỳ… cô ấy là Tống An Nhiên, vợ anh.”


Khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như dồn hết lên não.


Tôi không nghe rõ thứ gì khác ngoài tiếng ù ù trong đầu.


Ngay sau khi nghe lời xác nhận ấy, Tống Nhã Kỳ mỉm cười, bước tới gần tôi.


“Chào chị, lần đầu gặp mặt. Em là Tống Nhã Kỳ, em gái của chị. Còn chồng chị là... bố của đứa bé trong bụng em, cũng là…”


Cô ta chưa kịp nói hết câu thì tôi đã vung tay, tát thẳng vào mặt.


“Cô đang nói bậy cái gì thế?!”


Nụ cười trên môi cô ta cứng lại, đôi mắt đỏ lên vì tủi hờn.


Mặc Hàn lập tức bước lên che chắn cho cô ta, đẩy tôi ra xa.


“Tống An Nhiên! Em nổi điên cái gì vậy?!”


Nổi điên sao?


Tôi không nói thêm một lời, vung tay tát anh ta một cái nữa, rồi đè anh ta xuống đất, đấm liên tiếp vào mặt.


Tôi từng rèn luyện nhiều năm trong quân đội, với thể lực hiện tại, Mặc Hàn hoàn toàn không phải đối thủ.


Anh ta chỉ có thể nằm đó, miệng không ngừng chửi rủa.


Tống Nhã Kỳ muốn can ngăn, nhưng chỉ biết đứng từ xa nhìn, không dám lại gần.


Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có duy nhất một ý nghĩ.


Tôi muốn đánh cho kẻ phản bội này phải trả giá.


Cho đến khi một bàn tay khác tát mạnh vào mặt tôi. là mẹ tôi.


Rồi bố tôi lập tức kéo tôi sang một bên, cả người tôi ngã lăn xuống sàn nhà.


Bố mẹ tôi đứng trước mặt, từng lời chỉ trích dội thẳng vào tai tôi không chút nương tay.


Ánh mắt họ nhìn tôi như thể tôi là kẻ xa lạ, là một điều ô nhục không thể tha thứ.


Từ khoảnh khắc đó, những lời lẽ, ánh mắt, sự thất vọng tột cùng của họ đã trở thành một cơn ác mộng ám ảnh tôi suốt nhiều tháng sau đó.


Phải rất lâu sau tôi mới biết. trong suốt bốn năm tôi vắng mặt, Tống Nhã Kỳ đã được nhận làm con nuôi trong nhà.


Cô ta không chỉ chăm lo từng bữa ăn giấc ngủ của bố mẹ tôi, mà còn “chăm sóc” luôn cả người chồng mà tôi từng tin tưởng nhất.


Đêm đó, tôi ngồi yên trên sofa, không thốt nổi một lời.


Tống Nhã Kỳ ngồi cạnh, khóc cạn cả hộp khăn giấy.


Mặc Hàn thì vừa xoa chỗ bị bầm trên mặt, vừa ra sức giải thích như thể đang hợp lý hóa mọi chuyện.


“Em đi lính mấy năm liền, anh thì sao cũng được, nhưng bố mẹ em thì khác.”


“Họ đã lớn tuổi rồi, chỉ mong có cháu ẵm bồng, vậy có gì là sai?”


“Nhã Kỳ đã nói rồi, đứa bé sinh ra sẽ gọi em là mẹ, đâu có liên quan gì đến cô ấy.”


“Cô ấy thay em gánh chịu đau đớn khi sinh nở, đến mức đó rồi, sao em vẫn không thể chấp nhận được?”


Tôi nhìn anh ta dưới ánh đèn phòng khách, cảm thấy khuôn mặt này sao mà xa lạ đến thế.


Chỉ bốn năm ngắn ngủi, mà tôi như đã sống qua cả một đời.


Tôi khẽ cất giọng, hỏi.


“Anh yêu cô ta đúng không?”


Mặc Hàn không đáp, nhưng bàn tay đang xoa mặt chợt khựng lại.


Tôi nhìn thấy tất cả. Và tôi đã hiểu.


Giây phút ấy, tôi chỉ cảm thấy nỗi giận dữ và tủi nhục suốt bao ngày qua bỗng hóa thành một trò cười cay đắng.


Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã nghe thấy giọng bố vang lên.


“Tống An Nhiên, dạo này Nhã Kỳ ở trong phòng con rồi. Con dọn đồ ra phòng ngủ phụ đi.”


“Tại sao?”

NovelBum, 14/05/2025 15:59:00

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện