Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 03

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 15:59:23

Tôi hỏi, giọng vẫn bình tĩnh như cũ.


Nhưng cả nhà lại như bị chạm vào điều gì không thể tha thứ, đồng loạt bật dậy.


Mẹ tôi chỉ tay vào tôi, nghiêm giọng.


“Nhã Kỳ đã tốt bụng nhường tiếng gọi ‘mẹ’ cho con, còn con thì sao?”


“Dù gì đứa bé cũng là con ruột của nó! Ngủ cùng bố của đứa trẻ là chuyện đương nhiên!”


“Tống An Nhiên, đừng quá ích kỷ như vậy.”


Hai chữ “ích kỷ”. tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần trong hai tháng qua.


Chỉ cần tôi không tán thành, không thuận theo, họ sẽ dùng hai chữ ấy để dồn tôi vào thế yếu.


Thế nhưng rõ ràng, người thật sự sống ích kỷ... đâu phải tôi.


Tôi vốn định phản bác lại, nhưng rồi nghĩ đến việc chỉ còn một tháng nữa là tôi sẽ rời đi, nên đành im lặng.


Tôi thu dọn đồ đạc, chuyển sang phòng phụ mà chẳng nói thêm một lời.


Đêm đó, sau cả một ngày huấn luyện mệt mỏi, lẽ ra tôi phải chìm vào giấc ngủ thật sâu.


Nhưng tiếng vọng từ phòng bên cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi không sao chợp mắt được.


“Khoan đã… em vừa sinh xong, không nên đâu…”


“Không sao hết, Nhã Kỳ, mấy ngày nay anh nhớ em phát điên rồi…”


“Nhưng mà… Tống An Nhiên đang ở phòng bên cạnh…”


“Thì đã sao, cô ấy nghe thấy càng… K**h th**h hơn, đúng không?”


“Anh Hàn, anh thấy em với vợ anh, ai tốt hơn?”


“Ừm… đương nhiên là em rồi…”


Tôi nhắm mắt, hai tay siết chặt lấy đù*, cố gắng không để cảm xúc bùng nổ.


Trong đầu tôi bất chợt hiện lên hình ảnh buổi hẹn hò đầu tiên của mình và Mặc Hàn.


Khi đó, chỉ cần chạm nhẹ tay thôi là anh đã đỏ mặt, lúng túng như cậu học trò mới biết yêu.


Có lẽ… thời gian thật sự đủ để làm thay đổi tất cả.


Cả đêm hôm đó tôi trằn trọc không tài nào chợp mắt.


Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã lặng lẽ rời giường, khoác áo tới sân huấn luyện.


Nhiệm vụ sắp tới nguy hiểm hơn rất nhiều so với lần trước. Tôi không thể để bản thân trở thành gán*** cho đồng đội.


Vậy nên, dù cơ thể mỏi rã rời, tôi vẫn cố dồn toàn bộ sức lực vào từng cú đấm, từng bước di chuyển.


Nhưng những chuyện phiền não cứ thế lẩn quẩn trong đầu tôi, như một cơn gió độc bám riết không chịu tan đi.


Ánh mắt dịu dàng của Mặc Hàn dành cho Tống Nhã Kỳ.


Sự thiên vị rõ ràng của bố mẹ đối với cô ta.


Từng chi tiết ấy cứ găm vào lòng tôi như mũi gai nhọn, khiến cơn phẫn nộ âm ỉ trong long ng** bùng lên như lửa cháy.


Tôi nhìn bao cát trước mặt, tưởng tượng ra gương mặt của Tống Nhã Kỳ. và tung hết toàn bộ sức mạnh, đấm liên tục cho đến khi chiếc bao nổ bung ra vì áp lực.


Trên đường trở về, tôi tiện tay ghé mua vài chiếc bánh bao lót dạ.


Nhưng khi đang chuẩn bị rẽ vào ngõ, một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng.


“Chị?”


Tôi quay đầu lại, bắt gặp cả bốn người họ đang đứng cách đó không xa.


Tống Nhã Kỳ diện một chiếc váy dáng dài, rộng rãi che đi vóc dáng sau sinh, tóc buộc gọn phía sau, vẻ ngoài dịu dàng nhẹ nhàng đúng chuẩn “gái ngoan hiền thục”.


“Chị... thật sự là chị sao? Chị đang...”


Cô ta dừng lại, ánh mắt đảo từ đầu xuống chân tôi.


Tôi vừa bước ra từ sân huấn luyện, người còn lấm bụi, tóc rối bù xù, trên người chỉ là chiếc áo ba lỗ trắng vắt qua tay.


So với vẻ ngoài chỉn chu của Tống Nhã Kỳ, tôi đúng là trông nhếch nhác và thiếu nữ tính một cách thảm hại.


Đứng cạnh cô ta là Mặc Hàn, ánh mắt anh ta cau có, lộ rõ sự khó chịu khi thấy tôi xuất hiện.


Từng cử chỉ của anh ta, tôi đều thu vào trong mắt.


Tôi nhớ trước đây, mỗi lần tôi kết thúc buổi luyện tập, Mặc Hàn luôn bước tới ôm lấy tôi.


Dù tôi thường gạt ra, bảo trên người toàn mồ hôi, anh ta vẫn cười nói rằng. “Mồ hôi của em là vì Tổ quốc, anh chỉ cảm thấy tự hào, sao lại chê được.”


Vậy mà giờ đây, chỉ một ánh nhìn của anh cũng khiến tôi hiểu rõ. yêu hay không yêu, khác biệt là như thế đấy.


“Tống An Nhiên, con vừa đi đâu mà trông ra cái bộ dạng này?”


“Con có thể không biết xấu hổ, nhưng chúng ta thì không thể mất mặt như vậy!”


Giọng mẹ tôi vang lên, như một nhát dao cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.


Trong ánh mắt bà, không còn chút gì là người mẹ từng băng bó vết thương cho tôi hay nấu canh bồi bổ khi tôi về phép.


Chỉ còn lại sự ghét bỏ và khinh miệt.


“Chị, em hiểu rồi.”


“Chị không xin được việc sau khi giải ngũ, nên phải đi làm ở công trường đúng không?”


“Thật ra nếu khó khăn quá, chị chỉ cần nói với em. Em có thể giới thiệu việc nhẹ nhàng hơn cho chị, đâu cần tự làm khổ mình như thế.”


Giọng cô ta nghe ra như đang thương xót.


Nhưng lời vừa dứt, tôi hiểu. cô ta đã cố tình gắn mác “lao động tay chân” lên người tôi, chưa cần biết thực hư ra sao.


Tôi muốn mở miệng giải thích, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Hàn và sự dè bỉu từ những người còn lại, tôi lại thôi.


“Cô ta ấy à? Tốt nhất đừng cho tới công ty của các người, kéo theo chỉ tổ làm xấu mặt.”


“Người thì chỉ có một thân cơ bắp, chẳng còn lại chút nữ tính nào cả.”


Bố tôi cười nhạt, ánh mắt thậm chí không buồn liếc về phía tôi.


Tôi còn nhớ rõ, ngày tôi nhập ngũ và chính thức tốt nghiệp từ trường quân đội, ông đã đăng hàng loạt bài viết tự hào về tôi lên mạng xã hội.


Có người buông lời châm chọc, nói rằng con gái mà vào quân đội thì khác nào “thằng con trai đội lốt váy”, học hành thì chẳng ra sao, suốt ngày chỉ biết đánh đấm.


Bố tôi từng nổi giận, mắng họ suốt một đêm.


Sáng hôm sau, ông mắt thâm quầng, vỗ vai tôi nói.


“Con gái, gái cũng chẳng thua trai. Con bảo vệ Tổ quốc, còn bố sẽ bảo vệ con.”


Vậy mà hôm nay, chính ông lại là người dùng những lời như vậy để sỉ nhục tôi.


Tôi cúi đầu, giấu đi nỗi cay đắng trong đáy mắt.


“Chị… bọn em đang định đi ăn. Chị có muốn đi cùng không?”


Tống Nhã Kỳ lên tiếng, như thể đang mời tôi một cách tử tế.


“Thôi đi Nhã Kỳ, chỗ đó cần ăn mặc lịch sự. Nhìn Tống An Nhiên thế này thì…”


Mặc Hàn nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong câu thì rõ rành rành.


“Cũng đúng.”


“Nếu vậy, bọn em đi trước nhé, chị.”


Tống Nhã Kỳ vẫy tay với tôi như thể đang chào một người khách qua đường.


Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng họ khuất dần.


Cô ta được mọi người vây quanh, tay khoác lấy Mặc Hàn, khuôn mặt tỏ vẻ mãn nguyện và đắc ý.


Tốt thôi.


Họ đã chọn cô ta.


Họ muốn một người con gái, một người con dâu như Tống Nhã Kỳ.


Vậy thì tôi sẽ để họ toại nguyện.


Nửa tháng trôi qua trong lặng lẽ.


Cho đến ngày bố tôi đến kỳ tái khám sau phẫu thuật.


Tôi dậy sớm, thu dọn mọi thứ sẵn sàng để đưa ông đến bệnh viện.

NovelBum, 14/05/2025 15:59:23

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện