Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 05

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 16:00:08

Tôi ngừng lại một nhịp, rồi nhìn sang người phụ nữ đứng bên anh ta.


“Tống Nhã Kỳ, cô đã phá hoại hôn nhân của quân nhân. Tôi tin quân đội sẽ không dung thứ chuyện này.”


Câu nói vừa dứt, sắc mặt Tống Nhã Kỳ lập tức tái nhợt, môi khẽ run.


Bố tôi hoảng hốt, vội lên tiếng.


“Tống An Nhiên! Con đang nói cái gì vậy?! Nó là em gái con đấy!”


“Nếu không nhờ nó, thì bố đã…”


“Bệnh tim của bố, chính con là người mời Bác sĩ Lạc đến. Nếu bố không tin, cứ gọi ông ấy mà xác minh.”


Bố tôi sững người, miệng há ra mà không nói thành lời, ánh mắt hoang mang nhìn tôi.


Tôi lướt mắt qua tất cả, giọng đều đều.


“Bố mẹ, mấy năm qua con đi xa, trong lòng luôn day dứt vì không thể ở bên.”


“Nhưng nếu bố mẹ cảm thấy Tống Nhã Kỳ xứng đáng làm con gái hơn, thì con chúc bố mẹ toại nguyện.”


“Kể từ hôm nay, giữa con và nhà họ Tống... không còn bất kỳ liên hệ nào nữa.”


Tôi dứt lời, xoay người rời đi.


Sau lưng, giọng nói hỗn loạn vang lên.


“Tống An Nhiên, con nói gì thế?! Dù sao con vẫn là con gái của bố mẹ mà!”


“Chị! Em xin lỗi! Không phải lỗi của em đâu! Là anh Khôn ép em! Là bố mẹ ép em!”


“Nhã Kỳ… sao em có thể nói những lời như vậy…”


Tôi không quay đầu lại, chỉ bước thẳng, mặc cho phía sau vang lên những tiếng van nài lẫn trách móc.


Thanh Du đi bên cạnh tôi, chợt hỏi nhỏ.


“Vì những người đó, cậu mới quyết định quay về quân đội sao?”


Tôi từng xin giải ngũ. Khi ấy, Thượng tướng đã cố gắng giữ tôi lại.


Bà từng nói tôi là một tài năng hiếm có, chỉ cần ở lại, một ngày nào đó tôi có thể kế nhiệm vị trí của bà.


Nhưng khi đó, trái tim tôi chỉ hướng về gia đình và người chồng mà tôi hết lòng tin tưởng, nên đã từ chối.


May mắn thay, giờ tôi đã tỉnh ngộ. vẫn chưa quá muộn.


Tôi lên xe, điện thoại không ngừng rung vì những cuộc gọi đến. Tôi tắt máy, ngẩng đầu nói.


“Lái đi.”


Tôi sẽ rời khỏi nơi này.


Và dốc toàn bộ phần đời còn lại của mình để phục vụ Tổ quốc.


Sau khi tôi rời đi, bữa tiệc đầy tháng nhanh chóng biến thành một mớ hỗn độn.


Mẹ tôi sụp xuống nền nhà, nước mắt trào ra, môi run bần bật.


“Xong rồi… tất cả đều xong rồi…”


Còn Mặc Hàn thì đứng như tượng đá, miệng há hốc, không thể tin nổi điều mình vừa nghe.


“Tống Nhã Kỳ… em vừa nói gì… Là anh ép em sao?”


“Anh…”


“Chứ không phải à?!”


“Là ai từng thì thầm với em rằng, mấy năm chị ấy đi lính, anh ở nhà thấy trống trải, cô đơn?”


“Mặc Hàn, anh còn giả bộ cái gì nữa? Nếu không phải anh dụ dỗ, làm sao em có thể hiên ngang bước vào căn nhà này?”


Lúc này, Tống Nhã Kỳ cuối cùng cũng để lộ bản chất thật.


Cô ta cười lạnh, không còn chút e dè hay nũng nịu.


“Anh nghĩ anh cao thượng lắm sao?”


“Anh yêu Tống An Nhiên suốt bao năm, thế mà tôi lại chen vào được dễ như trở bàn tay.”


“Rốt cuộc anh cũng chỉ là một kẻ đàn ông tồi mà thôi.”


Nói rồi, cô ta đẩy mạnh tay Mặc Hàn.


Anh ta loạng choạng, ngã lăn xuống nền gạch giữa bao ánh nhìn.


Muốn phản bác, nhưng miệng chỉ há ra rồi lại ngậm vào, cuối cùng chỉ còn lại tiếng thở dốc nghẹn ngào.


Có lẽ ngay cả bản thân anh ta cũng không hiểu tại sao mình lại dễ dàng phản bội đến thế.


Rõ ràng từng thề thốt trong buổi lễ đính hôn rằng cả đời này sẽ không phụ người con gái ấy.


Rõ ràng từng tin tưởng rằng, dù sau này thế nào, Tống An Nhiên vẫn sẽ là người duy nhất.


Nhưng rồi, thời gian và cô đơn đã gặm nhấm lý trí.


Và khi Tống Nhã Kỳ chủ động tiếp cận, anh ta chẳng chút do dự mà buông tay người vợ cũ.


Bố tôi đứng một bên, tay run lên khi cầm điện thoại.


Ông định gọi cho Bác sĩ Lạc để xác minh sự thật, nhưng rồi lại chợt nhận ra. ông đâu cần phải gọi nữa.


“Tống Nhã Kỳ… những gì An Nhiên nói có phải là thật không?”


Lúc này, Tống Nhã Kỳ không còn ý định giả bộ.


Cô ta nhếch mép, đôi mắt đỏ ngầu như chứa đầy căm ghét.


“Đúng thế.”


“Nếu sự thật khiến các người thấy khó chịu, thì là do các người ngu ngốc.”


“Tôi nói gì cũng tin. Con gái ruột đứng trước mặt thì không tin, lại đi tin một kẻ ngoài như tôi. Nếu không ngu thì là gì?”


Lời cô ta như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng người nghe. đau đớn, nhưng không thể phủ nhận là thật.


Bố tôi chết lặng tại chỗ.


Trong đầu ông hiện lên hình ảnh cô con gái nhỏ năm nào, đôi mắt sáng long lanh, từng coi ông là người hùng duy nhất trong đời.


Quan hệ cha con từng là thứ không gì có thể chia cắt.


Ông từng tự hào vì có con gái là quân nhân bảo vệ Tổ quốc.


Vậy mà… mọi chuyện lại đi đến mức này.


Tối hôm ấy, bố tôi không ngừng tìm cách liên lạc với các đồng đội của tôi.


Nhưng tin nhắn gửi đi không ai hồi âm. Gọi điện cũng chẳng có ai bắt máy.


Căn nhà từng một thời ồn ào, náo nhiệt, nay bỗng chốc lặng ngắt như tờ.


Chỉ còn tiếng khóc ré lên từng hồi của đứa trẻ mới đầy tháng đang đói sữa.


Mãi đến khi một tài khoản chính thức đăng tải thông tin mới, bố tôi mới biết. tôi đã lên đường sang châu Phi để thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình.


Chiếc điện thoại rơi khỏi tay ông, chạm đất vang lên một tiếng "cạch" khô khốc.


Ông ngồi sụp xuống, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt tuôn trào không thể kiểm soát.


“Chúng ta đã làm cái gì thế này…”


“Nó là con gái ruột của tôi cơ mà…”


“An Nhiên, con quay về đi… Bố mẹ sai rồi… sai thật rồi…”


Nhưng người từng luôn quay đầu lại khi nghe tiếng gọi “con ơi”, giờ đã thực sự rời xa họ.


Còn tôi, lúc ấy không hề hay biết những gì đang diễn ra ở quê nhà.


Tôi cùng đồng đội đã đặt chân đến vùng đất châu Phi khắc nghiệt.


Nơi đây, thời tiết oi ả và điều kiện sinh hoạt thiếu thốn đến mức nước sạch trở thành một món tài nguyên quý giá.


Chúng tôi chen chúc trong những căn phòng nhỏ chật hẹp, sinh hoạt và huấn luyện trong môi trường khắt khe chưa từng thấy.


Mỗi ngày bắt đầu từ tinh mơ và kết thúc trong mệt mỏi, với những nhiệm vụ lặp đi lặp lại đầy gian truân.


Thế nhưng, đối với tôi, cuộc sống này vẫn còn dễ thở hơn ba tháng địa ngục mà tôi đã trải qua ở nhà.


Giữa vòng xoáy công việc, tôi dần dần gạt bỏ được những ký ức về Mặc Hàn và những người đã từng thân thuộc.


Cho đến một ngày, khi tôi đang đi tuần như thường lệ, bất ngờ cảm nhận dưới chân mình có thứ gì đó không bình thường.


Là một quả mìn.


“Tống An Nhiên!”


Thanh Du lập tức nhận ra tình hình, giọng cô vang lên hoảng hốt.


Cô ấy lao tới, nhưng tôi lập tức giơ tay ngăn lại.


“Đừng đến gần!”


“Chạy về doanh trại, gọi đội gỡ mìn!”

NovelBum, 14/05/2025 16:00:08

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện