Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 06

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 16:00:29

Dưới cái nắng như đổ lửa, mồ hôi tôi nhỏ giọt không ngừng. Nhưng tôi không dám cử động một ly.


Tôi giữ nguyên tư thế, thở chậm, cố gắng giữ vững tinh thần.


Thanh Du cắn răng quay đầu chạy thẳng, chỉ còn tôi đứng im lặng một mình giữa vùng đất khô cháy.


Tôi đã quen với việc đối mặt với cái chết từ ngày bước chân vào quân đội.


Nhưng khi cái chết thật sự chỉ cách mình một bước, tôi lại không thể không nhớ đến những gương mặt ở quê nhà.


Gương mặt của bố mẹ, của Mặc Hàn, của tất cả những người từng khiến tôi đau lòng đến cùng cực.


Nếu lần này tôi sống sót...


Tôi nhất định sẽ ly hôn.


Không lâu sau, Thanh Du dẫn đội gỡ mìn đến nơi.


Họ lập tức dùng thiết bị rà soát khu vực xung quanh.


Sau khi xác nhận chỉ có duy nhất một quả mìn dưới chân tôi, họ mới bắt đầu tiếp cận.


“Tống An Nhiên, hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô.”


Tôi nheo mắt nhìn người kỹ thuật viên trẻ tuổi, giọng lạnh tanh.


“Đừng nói mấy câu sáo rỗng nữa. Làm nhanh đi.”


Anh ta khẽ gật đầu, lập tức quỳ xuống, cẩn trọng thao tác trên thiết bị gỡ mìn.


Chiều ở châu Phi nóng như thiêu đốt, tôi cảm giác da mình đang cháy rát dưới ánh mặt trời.


Không rõ thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng tôi nghe thấy giọng anh ta.


“Xong rồi. Cô từ từ nhấc chân lên.”


Tôi hít một hơi thật sâu, rồi làm theo chỉ dẫn, chậm rãi nhấc chân ra khỏi bãi mìn.


Dưới ánh mắt căng thẳng của cả đội, quả mìn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.


Nhưng khi tôi vừa kịp thở phào nhẹ nhõm...


Một âm thanh đáng sợ đột ngột vang lên phía sau.


“Không ổn rồi! Chạy mau!!!”


Tôi quay đầu lại, thấy ánh mắt kinh hoàng của Thanh Du và mọi người.


Không suy nghĩ thêm giây nào, tôi lập tức túm lấy người kỹ thuật viên còn chưa kịp phản ứng, rồi lao đi như bị truy đuổi.


Từng bước chân như bay trên mặt đất bỏng rát, hơi nóng và tiếng gió rít bên tai làm nhòe cả mọi cảm giác.


BÙM!!!


Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên phía sau, chấn động đến tận xương tủy.


Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ kịp đẩy anh kỹ thuật viên ra xa.


Còn bản thân... chìm vào bóng tối.


May mắn thay, tôi không chết.


Nhưng trên lưng chi chít những vết bỏng, thêm cả thương tích do đất đá bắn vào.


Tôi phải nằm điều trị một thời gian dài để hồi phục hoàn toàn.


Khi nghe tin, một vị sĩ quan đã đích thân đến bệnh xá thăm tôi.


Ông ngồi cạnh giường, ánh mắt đầy sự hài lòng và trân trọng.


“Tống An Nhiên, cô không làm tôi thất vọng.”


“Phản ứng của cô trong tình huống sinh tử như vậy đã chứng minh. cô là một người lính kiên cường, xuất sắc.”


“Cô cứ an tâm nghỉ ngơi, mọi việc trong gia đình chúng tôi sẽ thay cô gánh vác.”


Tôi nhìn ông, ngắt lời bằng giọng rõ ràng, dứt khoát.


“Thưa chỉ huy, tôi chỉ có một nguyện vọng.”


“Tôi muốn được ly hôn với chồng mình.”


Sĩ quan thoáng nhíu mày.


“Ly hôn ư? Đã có chuyện gì xảy ra?”


Tôi vốn không định kể những chuyện gia đình cho người ngoài biết.


Nhưng nếu người thân đã không đối xử tử tế với mình, thì tôi cũng chẳng cần phải giấu giếm.


Tôi kể lại toàn bộ những gì đã diễn ra trong ba tháng ngắn ngủi tôi về nhà.


Sĩ quan nghe xong, đôi lông mày ông càng lúc càng nhíu chặt.


Đến khi nghe đến chuyện con nuôi trong nhà sinh con cho chồng tôi, rồi còn bắt tôi nhận làm mẹ đứa trẻ, ông lập tức đứng bật dậy.


“Không thể chấp nhận được!”


“Trên đời này sao lại có kiểu cha mẹ đối xử như vậy với con ruột của mình?!”


“Tống An Nhiên, cô yên tâm. Cô và đồng đội đang chiến đấu vì Tổ quốc. quân đội sẽ không để cô phải chịu đựng những bất công như thế.”


“Chuyện này để tôi giải quyết. Cô hãy yên tâm nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt!”


“Cảm ơn chỉ huy!”


Sau khi an ủi tôi thêm vài câu, ông quay người rời đi với vẻ cương quyết.


Tôi nằm điều trị hơn một tháng, nhưng không thể chịu được sự nhàn rỗi quá lâu nên đã chủ động xin trở lại đơn vị.


Tôi không rõ chỉ huy đã xử lý thế nào, nhưng không lâu sau, tôi chính thức nhận được giấy chứng nhận ly hôn với Mặc Hàn.


Ngay giây phút đó, cái gai trong lòng tôi mới thực sự được nhổ bỏ.


Tám tháng sau, nhiệm vụ gìn giữ hòa bình kết thúc, đơn vị trở về nước.


Trong suốt thời gian ấy, tôi đã dùng chính hành động để chứng minh năng lực của mình.


Chỉ huy đích thân đề xuất, và tôi được thăng lên quân hàm Trung sĩ.


Ngày trở về nước, vừa bước ra khỏi cổng sân bay, tôi đã thấy bố mẹ đứng chờ sẵn.


Vừa nhìn thấy tôi, bố tôi lập tức bước nhanh về phía trước.


“An Nhiên! Cuối cùng con cũng về rồi, bố…”


Mẹ tôi cũng chen lời, tay vừa vươn ra muốn lấy hành lý.


“An Nhiên, mẹ đã chuẩn bị món con thích nhất rồi. Về nhà thôi con.”


Tôi nghiêng người né tránh, giọng dứt khoát.


“Xin lỗi, chắc tôi đã nói rõ từ trước rồi.”


“Tôi và các người… không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”


Thấy thái độ tôi lạnh lùng như băng, mắt họ lập tức đỏ hoe.


“An Nhiên, sao con lại nói vậy?”


“Dù bố mẹ có sai, thì vẫn là bố mẹ ruột của con mà!”


Tôi còn chưa kịp đáp, thì phía sau vang lên giọng Thanh Du.


“Xin lỗi nhé.”

NovelBum, 14/05/2025 16:00:29

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện