Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi - Chương 07

Chồng Tôi Có Con Với Em Gái Nuôi

Chi Mèo 14/05/2025 16:00:50

“Tôi sống đến giờ vẫn chưa từng thấy ai có thể bình thản để con rể mình đi sinh con với người phụ nữ khác mà vẫn dửng dưng gọi là bố mẹ.”


“Làm ơn nhường đường, tôi cần đưa An Nhiên về nhà ăn cơm.”


Thanh Du cố tình va nhẹ vào họ khi kéo tôi đi ngang qua.


Họ không ngừng gọi tên tôi từ phía sau, nhưng tôi không ngoảnh đầu lại.


Trên đường đi, Thanh Du quay sang, giọng đậm vẻ châm biếm.


“Tống An Nhiên, chuyện này đúng là hay thật.”


“Tôi nghe mẹ tôi kể. cái cô Tống Nhã Kỳ ấy thực chất chỉ là một kẻ lừa đảo.”


“Cô ta thấy bố mẹ cậu có hai căn nhà, cậu lại thường xuyên vắng nhà nên mới nhân cơ hội chen chân vào, tìm cách moi tiền.”


“Giờ họ quay lại tìm cậu chẳng qua vì đã bị đẩy vào đường cùng. Cậu đừng yếu lòng.”


Tôi khẽ gật đầu.


“Không đâu.”


Mỗi người đều phải trả giá cho việc mình đã làm.


Đó là công lý. là báo ứng.


Sau khi trở về, tôi sống trong căn hộ do đơn vị cấp.


Ngôi nhà cũ vốn đứng tên tôi, nhưng đã quá ô uế và lạnh lẽo, tôi chẳng buồn quay lại. Chỉ âm thầm nhờ môi giới rao bán.


Không ngờ, Mặc Hàn không hiểu bằng cách nào lại lần ra nơi tôi ở và đến tận nơi.


“An Nhiên…”


Tôi đang vội đi nhận nhiệm vụ thì bị anh ta chặn trước cửa.


Ánh mắt anh ta đầy khẩn thiết, nhưng lại chẳng nói được gì rõ ràng.


“Có chuyện gì không?”


Tôi hỏi, giọng lạnh tanh.


“Tống Nhã Kỳ vì phá hoại hôn nhân quân nhân nên đã bị xử lý, vào tù rồi.”


“Giữa chúng ta… giờ không còn ai cản trở nữa…”


Anh ta nói, vừa định đưa tay nắm lấy tay tôi.


Tôi lùi bước, giọng thản nhiên.


“Thật buồn cười.”


“Người ngăn cách giữa chúng ta chưa bao giờ là Tống Nhã Kỳ.”


“Mà là chính anh.”


“Mặc Hàn, tôi không có thói quen ăn lại đồ thừa. nhất là thứ đã bị giẫm đạp đến nát bét.”


Sắc mặt anh ta lập tức tái mét.


“An Nhiên… em nỡ nói vậy sao?”


“Con người mà, ai rồi cũng có thể mắc sai lầm… anh đã thay đổi rồi mà.”


“Đúng, ai cũng có thể sai. Nhưng tôi cũng có quyền… không tha thứ.”


Tôi bước qua anh ta, không hề ngoái lại.


Tôi từng nghĩ, sau lần đó, anh ta sẽ biết tự rút lui.


Nhưng không, anh ta lại càng cố gắng tiếp cận, như thể muốn dùng sự kiên trì để chuộc lại tất cả.


Ngày nào cũng mang đồ ăn thức uống đến.


Và đến một tối, anh ta đi quá giới hạn.


“An Nhiên… lúc chúng ta vừa kết hôn, em đã phải ra đi. Trừ đêm tân hôn ra… chúng ta còn chưa…”


Anh ta đưa tay khẽ chạm vào eo tôi, giọng thấp và ám muội.


Tôi lập tức túm lấy cổ tay anh ta.


Tôi chưa hề dùng hết sức, nhưng anh ta đã đau đến mức bật Tiếng rê*.


“An Nhiên… buông ra!”


Tôi đẩy nhẹ, anh ta ngã lăn xuống sàn.


Tôi nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo.


“Cút đi, đừng để tôi phải khinh bỉ đến tận xương.”


Không một chút chần chừ, tôi đóng sập cửa lại.


Vài ngày sau, tôi nghe nói Mặc Hàn bị ςướק ở đoạn phố gần nhà tôi.


Toàn thân thương tích, một chân còn bị gãy.


Tôi có hơi bất ngờ, nhưng tuyệt nhiên không thấy xót xa.


Một tháng sau, theo sự điều động từ cấp trên, tôi nhận nhiệm vụ mới.


Ngồi trên máy bay, tôi ngắm nhìn dải đất hình chữ S trải dài qua ô cửa kính.


Đất nước này đẹp biết bao.


Và đó… chính là lý do tôi tiếp tục tiến về phía trước.

NovelBum, 14/05/2025 16:00:50

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện