Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở - Chương 01

Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở

Chi Mèo 13/05/2025 22:02:15

Trong cuộc đời của mỗi người phụ nữ, có lẽ ai cũng từng có một người đàn ông mà mình yêu đến khắc cốt ghi tâm. Người đó, có thể là ánh nắng đầu ngày, cũng có thể là cơn giông kéo đến trong đêm. Thẩm Ngọc Yên – cô gái trẻ từng mang tất cả những năm tháng đẹp nhất của mình, dâng trọn cho một cái tên: Kỳ Vũ Thần.


Chín năm. Một khoảng thời gian đủ dài để đổi thay mọi thứ – từ thanh xuân, niềm tin, đến cả cách một người yêu một người. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi lăm, Thẩm Ngọc Yên sống với một trái tim luôn hướng về Vũ Thần, luôn chạy theo anh, bất chấp mọi thứ, bất chấp cả tự tôn và lòng tự trọng của chính mình.


Cô từng nghĩ, chỉ cần mình đủ kiên trì, đủ yêu, thì sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh quay đầu lại, nhìn thấy tấm chân tình ấy. Cô từng nghĩ, tình yêu của mình có thể cảm hóa tất cả. Và rồi… họ kết hôn. Nhưng đó không phải là kết thúc có hậu. Mà chỉ là mở đầu cho một cuộc đời đầy mỏi mệt.


Kỳ Vũ Thần – người đàn ông mà cô tin là định mệnh, đã dùng sự vô tâm để làm lạnh trái tim cô từng chút một. Anh ta ngoại tình, anh ta bội bạc, thậm chí còn đề nghị “hôn nhân mở” – một thứ lý lẽ ngụy biện cho sự tham lam của bản thân. Trong mắt anh, Thẩm Ngọc Yên chỉ là người vợ hợp pháp – một cái bóng bên lề cuộc sống phóng túng của mình.


Nhưng, mọi sự chịu đựng đều có giới hạn. Khi yêu đủ sâu, người ta có thể nhẫn nhịn tất cả. Nhưng khi đã cạn tình, thì một ánh nhìn cũng trở nên dư thừa.


Giữa lúc tưởng chừng như đã mất hết niềm tin vào tình yêu, Thẩm Ngọc Yên gặp lại hai người đàn ông: Chu Khải – kiêu ngạo nhưng dịu dàng, và Mẫn Hạo – điềm tĩnh, chững chạc. Một người cho cô cảm giác được bảo vệ, người kia khiến cô cảm thấy mình có giá trị. Và rồi, giữa những lựa chọn, giữa những cám dỗ, giữa cả quá khứ và hiện tại, Thẩm Ngọc Yên không chọn ai cả. Cô chọn chính mình.


Đây không chỉ là câu chuyện về một người phụ nữ thất vọng trong hôn nhân. Mà còn là hành trình đi tìm lại bản thân, là lời tuyên bố: “Tôi xứng đáng được hạnh phúc. Và tôi có thể tự tạo ra hạnh phúc cho riêng mình.”


Mời bạn cùng bước vào câu chuyện của Thẩm Ngọc Yên – một người từng yêu sai, từng hy sinh mù quáng, nhưng cuối cùng vẫn đủ mạnh mẽ để đứng lên, và nói lời từ biệt với quá khứ. Một lần và mãi mãi.


*****


Trong buổi tiệc tổng kết cuối năm của công ty, Kỳ Vũ Thần và cô thư ký đứng kề sát, vừa trao đổi điều gì đó, vừa cười khúc khích đầy thân mật.


Cô gái trẻ hồn nhiên vung tay đấm nhẹ vào vai anh, giọng trách yêu:


“Kỳ tổng đúng là đáng ghét thật đấy!”


Tôi cầm ly cocktail, lặng lẽ đứng nép trong một góc, ánh mắt vô thức dõi theo họ, lòng như trôi về nơi xa xăm.


Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của tôi, Từ Diễm Nhi thu lại nụ cười, khéo léo chỉnh lại chiếc váy đen ôm sát, rồi khoác lấy cánh tay Kỳ Vũ Thần, bước thẳng về phía tôi. Cô cười nhạt, có chút gượng gạo:


“Chị Thẩm, xin lỗi nhé. Em giữ Kỳ tổng của nhà chị hơi lâu, giờ xin phép gửi trả lại.”


Nói rồi cô nghịch ngợm đẩy nhẹ anh về phía tôi, còn không quên thè lưỡi trêu đùa:


“Thật ra em với Kỳ tổng chỉ bàn chuyện công việc thôi, chị đừng hiểu lầm nhé?”


Tôi khẽ nhếch môi:


“Chuyện nhỏ ấy mà. Là vợ chính chuyên thì phải có khí chất riêng của vợ chính chuyên chứ.”


Ngay trước mặt tôi, Kỳ Vũ Thần khoác tay qua vai Từ Diễm Nhi một cách ngang nhiên, ánh mắt anh lạnh nhạt quét qua tôi:


“Bên ngoài trời đang mưa, lát nữa anh đưa Từ Diễm Nhi về. Em tự gọi xe về đi.”


Tháng ba ở Nam Thành, thời tiết vẫn còn thất thường. Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn đường loang loáng xuyên qua màn mưa lất phất, khiến lòng người dễ xao động.


Tôi thu lại ánh nhìn, dừng lại nơi mu bàn tay của Kỳ Vũ Thần.


Bàn tay ấy, trắng trẻo, các khớp ngón tay rõ nét, từng đường nét đều gọn gàng như điêu khắc. Từ Diễm Nhi có làn da trắng, nhưng dưới ánh đèn, tay của Kỳ Vũ Thần đặt trên vai cô ấy còn trắng hơn, tựa như bạch ngọc được mài nhẵn, lạnh lùng mà cuốn hút.


Chính đôi tay này, khuôn mặt ấy, từng khiến tôi không thể dứt ra được. Vì anh, tôi đã mù quáng theo đuổi suốt chín năm.


Từ năm mười sáu tuổi cho đến khi hai mươi lăm, cả một thanh xuân tươi đẹp của tôi chỉ xoay quanh cái tên Kỳ Vũ Thần.


Có thời điểm, chỉ cần anh nói một câu, tôi sẵn sàng bắt chuyến bay dài mười tiếng từ nước ngoài trở về, chỉ để được ở cạnh anh.


Tôi nhớ rõ buổi sáng hôm ấy, tay trái ôm bó hoa tươi, tay phải xách theo bữa sáng nóng hổi, tôi gõ cửa căn hộ của anh, vẻ mặt hân hoan:


“Kỳ Vũ Thần, chào buổi sáng!”


Anh mở cửa với vẻ mặt đầy ngạc nhiên:


“Trời đất, sao em lại ở đây?”


Trên người anh là chiếc áo khoác tối màu, mái tóc có chút rối, tay còn cầm theo chiếc vali, rõ ràng là đang chuẩn bị đi đâu đó xa.


Tôi mỉm cười, đưa bó hoa vào tay anh:


“Chẳng phải tối qua anh bảo em về sao?”


Tối đó, anh gọi cho tôi liên tục suốt ba tiếng. Giọng nói trong men rượu nghe khản đặc, nhưng lại đầy sự yếu mềm như một đứa trẻ cần được vỗ về:


“Thẩm Ngọc Yên, giá như em ở cạnh anh lúc này thì tốt biết bao.”


“Anh nhớ em lắm.”


“Về với anh được không?”


Bao năm quen biết, đó là lần đầu tiên tôi nghe anh thốt ra ba chữ “anh nhớ em”.


Nghe xong, tim tôi đập loạn nhịp, như thể muốn thoát ra khỏi long ng**.


Cúp máy rồi mà tôi vẫn ngây ngất, vội vã thu dọn hành lý, không chần chừ mua ngay vé máy bay sớm nhất để trở về.


Suốt chuyến bay, tôi gần như không ngủ nổi một phút nào. Nhắm mắt lại là chỉ toàn nghĩ đến khuôn mặt điển trai của anh. Anh nói anh nhớ tôi, anh cần tôi… Có lẽ, cuối cùng, anh cũng bắt đầu chấp nhận tôi rồi.


Trên đường về, tôi tự hỏi mình nên nói gì khi gặp lại anh. Câu nào cũng đã thuộc lòng: khi thì nghiêm túc, lúc lại bẽn lẽn, hồi hộp như lần đầu gặp gỡ.


Tôi đứng trước gương, thử đi thử lại nhiều lần, miệng lẩm nhẩm:


“Kỳ Vũ Thần, em về rồi đây.”


“Lần này, em không đi nữa. Em muốn ở cạnh anh, được không?”


Những lời định sẵn, nhưng khi thật sự đối mặt, tôi lại chẳng thốt ra được câu nào.


Kỳ Vũ Thần gãi đầu, chợt như sực tỉnh:


“Anh chỉ nói đùa thôi mà, sao em lại trở về thật thế?”


Nói rồi, anh tiện tay đặt bó hoa lên kệ giày cạnh cửa, như thể chẳng hề có ý định giữ lấy điều gì:


“À… anh có hẹn với bạn, chuẩn bị đi Tây Xuyên lái xe đường dài.”


“Không còn nhiều thời gian nữa, anh phải đi ngay đây.”


Anh lách người qua tôi, bước thẳng ra hành lang, hướng về phía thang máy.


Tôi đứng chết lặng nơi ngưỡng cửa:


“Anh đi lái xe à? Nhưng chẳng phải tối qua anh nói… tâm trạng đang rất tệ sao?”


Kỳ Vũ Thần quay đầu cười nhạt:


“Chính vì tâm trạng không tốt nên mới phải ra ngoài cho khuây khỏa chứ còn gì!”


Cửa thang máy mở ra, hai người bạn thân của anh khoác vai nhau bước ra từ bên trong.


“Anh Thần, xe chờ dưới rồi đấy. Tôi lên nhà anh đi vệ sinh chút.”


Một người trong số họ nhận ra tôi, ánh mắt có chút bất ngờ:


“Ơ, Thẩm Ngọc Yên, em cũng ở đây à? Em cũng định đi cùng bọn anh sao?”


Chu Lâm huých nhẹ khuỷu tay vào Kỳ Vũ Thần, nửa đùa nửa nhắc nhở:


“Không phải anh bảo có mấy cô em nữa à… khụ khụ…”


Kỳ Vũ Thần chỉ nhàn nhạt đáp lại, rồi quay về mở cửa nhà:


“Thẩm Ngọc Yên không đi cùng đâu.”


Bọn họ bước vào phòng khách, giọng nói trầm thấp của Chu Lâm vang lên bên trong:


“Cô ấy bay cả đêm chỉ để về gặp anh đấy à? Vậy mà anh nỡ lòng bỏ mặc cô ấy một mình, có quá đáng quá không?”


Kỳ Vũ Thần tỏ ra khó chịu:


“Anh có bảo cô ấy về đâu?”


Một người khác trong nhóm cười khẩy, cố làm dịu bầu không khí:


“Không sao, Thẩm Ngọc Yên mà, bao nhiêu năm rồi, anh Thần chỉ cần gọi là đến, đuổi là đi. Cô ấy có bao giờ dám cãi đâu?”


Kỳ Vũ Thần khẽ gật đầu, vẻ thờ ơ hiện rõ:


“Ừ, mặc kệ cô ấy. Tự nhiên bay về rồi đứng trước cửa như bị dở hơi.”


Từ miệng anh ta, ba chữ ấy – "dở hơi" – vang lên lạnh buốt như lưỡi dao cắt vào da thịt.


Căn phòng bật lên những tràng cười phụ họa, kéo dài như xát muối vào lòng tôi.


Tôi siết chặt túi đồ ăn sáng trong tay, cố gắng mím môi, gượng gạo nở một nụ cười.


Mọi háo hức, mọi mong đợi tích tụ suốt cả chặng đường dài, trong khoảnh khắc ấy đều tan biến sạch.


Chỉ vì một cuộc gọi từ anh, tôi bỏ lại công việc, lặn lội trở về trong đêm, ôm theo biết bao kỳ vọng và niềm tin.


Nhưng hóa ra, trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một trò cười, một kẻ chẳng đáng để đoái hoài.


Tôi ném túi đồ ăn sáng vào thùng rác, không một lần ngoái lại. Tay run run, tôi chặn toàn bộ liên lạc của Kỳ Vũ Thần, rồi lập tức đặt vé rời khỏi Nam Thành.


Tôi tự nhủ, cái tên Kỳ Vũ Thần, từ giây phút ấy, sẽ không còn là một phần trong cuộc đời tôi nữa.


Những ngày sau đó, tôi làm theo kế hoạch của gia đình, ở lại nước ngoài, ổn định công việc, sống một cuộc sống tưởng chừng đã dứt bỏ quá khứ.


Nhưng tôi không ngờ, chỉ một tháng sau, Kỳ Vũ Thần lại bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi.


Anh không đến để nói yêu.


Mà là… quỳ xuống cầu hôn.

NovelBum, 13/05/2025 22:02:15

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện