Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở - Chương 10

Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở

Chi Mèo 13/05/2025 22:06:09

Vậy là chúng ta đã cùng nhau đi đến những dòng cuối cùng trong câu chuyện của Thẩm Ngọc Yên – một người phụ nữ từng yêu đến mù quáng, từng đau đến cạn cùng, nhưng sau tất cả, vẫn có thể mạnh mẽ bước ra khỏi vũng lầy mang tên “hôn nhân”. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi lăm, từ ngây ngô cho đến trưởng thành, cô đã dành chín năm thanh xuân để theo đuổi Kỳ Vũ Thần, một người đàn ông mà cô tin là định mệnh của mình. Cô đã tin rằng, chỉ cần yêu đủ lâu, đủ kiên nhẫn, thì cuối cùng cũng sẽ đổi lấy một cái ngoái đầu. Và quả thực, họ đã kết hôn. Nhưng trớ trêu thay, thứ cô nhận được sau chiếc nhẫn cưới lại không phải là hạnh phúc, mà là sự lạnh nhạt, là sự phản bội, là những đêm cô độc ngay trong chính căn nhà của mình. Kỳ Vũ Thần không yêu cô – điều đó chưa bao giờ thay đổi, kể cả khi họ trở thành vợ chồng. Anh không ngại công khai chuyện bên ngoài có người khác, không ngại đưa thư ký đến trước mặt vợ, thậm chí còn đề xuất “hôn nhân mở” như một lý lẽ hợp thời để hợp thức hóa việc bản thân thiếu chung thủy. Anh nghĩ rằng, vì cô đã yêu anh quá lâu, quá sâu, nên dẫu có bị tổn thương, cô cũng sẽ ở lại. Anh quên mất rằng, khi một người phụ nữ đã thật sự tổn thương đến giới hạn, thì sự buông tay của cô ấy sẽ không còn do dự, không còn quay đầu.


Và cô đã buông. Không phải là buông vì một người đàn ông khác, mà là buông vì chính mình. Chu Khải xuất hiện như một làn gió mới, mang đến cho cô sự cưng chiều, ngọt ngào và thấu hiểu. Mẫn Hạo – người bạn cũ từng kề vai sát cánh thuở học đại học – cũng dần bước vào cuộc đời cô với một sự chín chắn, ổn định và tinh tế. Cả hai đều yêu cô. Cả hai đều mong cô chọn họ. Nhưng Thẩm Ngọc Yên đã không chọn ai cả. Vì cô nhận ra, cô không còn cần phải dựa vào ai để định nghĩa giá trị bản thân. Cô từng trao cả trái tim cho Kỳ Vũ Thần, từng đau đớn vì anh đến mức không còn nước mắt để khóc. Và chính vì trải qua tất cả những điều đó, cô hiểu rằng, điều quý giá nhất mà một người phụ nữ có thể gìn giữ – không phải là tình yêu của ai đó, mà là sự trọn vẹn của chính mình. Sau một năm, Kỳ Vũ Thần vẫn níu kéo. Anh làm tất cả những điều cô từng ao ước, từng hy vọng anh sẽ làm. Nhưng đã muộn rồi. Thời điểm cô cần, anh không cho. Đến khi cô không cần nữa, thì mọi sự bù đắp chỉ là dư thừa. Cô bình thản ký vào đơn ly hôn, cũng bình thản rời đi. Và khi anh hỏi: “Chúng ta vẫn có thể làm bạn chứ?” – cô chỉ nhẹ nhàng cười: “Không cần đâu. Bên ngoài có người đang đợi tôi. Phiền lắm.”


Câu chuyện không kết thúc bằng một cái ôm đoàn tụ. Không có cảnh cả ba người đàn ông cùng quỳ gối cầu hôn. Không có nước mắt, cũng không có hồi kết ngọt ngào như cổ tích. Nhưng chính vì thế mà nó trở nên đáng giá. Bởi đây không phải là câu chuyện của một người phụ nữ chọn ai trong số những người theo đuổi mình. Mà là câu chuyện của một người phụ nữ cuối cùng cũng chọn chính bản thân. Chọn rời đi khi tình cảm đã cạn. Chọn sống đời mình một cách kiêu hãnh. Chọn không tha thứ dễ dàng cho người từng làm mình tổn thương, cũng không phụ bạc những người chân thành với mình. Cô không chạy theo tình yêu, mà để tình yêu phải đi đến được với cô.


Thẩm Ngọc Yên không còn tin vào thứ gọi là “duy nhất”. Cô hiểu rằng, tình yêu không phải là cam kết trọn đời – mà là sự đồng hành có điều kiện, là sự tôn trọng lẫn nhau, là lựa chọn mỗi ngày chứ không phải một lời hứa duy nhất cho cả đời. Và nếu một ngày, trái tim lại lỡ nhịp vì một người khác, thì sao? Cô không sợ điều đó. Bởi vì cô không còn đặt cược cuộc đời mình vào bất kỳ ai ngoài chính cô nữa. Và khi Chu Khải hỏi: “Em không muốn ổn định lại sao?” – cô chỉ mỉm cười, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, bởi câu trả lời của cô rất rõ ràng: “Tôi đã sớm ổn định rồi.”


Với những ai đã đi đến cuối cùng của câu chuyện này, có lẽ bạn sẽ nhận ra một điều: đôi khi, thứ bạn tưởng là tình yêu, hóa ra chỉ là thói quen níu kéo. Và thứ bạn tưởng là kết thúc, lại chính là một khởi đầu. Khởi đầu cho một cuộc sống không còn phụ thuộc, không còn gồng mình để vừa lòng người khác. Khởi đầu cho một hành trình mà bạn là trung tâm, là người quyết định, là người làm chủ.


Cảm ơn bạn đã đọc hết câu chuyện của Thẩm Ngọc Yên. Nếu bạn từng rơi vào hoàn cảnh tương tự – từng yêu sai người, từng bị phản bội, từng đánh mất chính mình – thì mong rằng bạn sẽ có đủ dũng khí để bước ra, và tìm lại bản thân mình. Hạnh phúc thật sự không đến từ việc có được ai, mà đến từ việc biết rõ mình là ai, cần gì, và xứng đáng với điều gì. Nếu bạn thấy câu chuyện này ý nghĩa, hãy để lại một bình luận, chia sẻ cảm xúc của bạn, hoặc chia sẻ câu chuyện này đến những người đang cần một lời thức tỉnh. 

NovelBum, 13/05/2025 22:06:09

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện