Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở - Chương 03

Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở

Chi Mèo 13/05/2025 22:03:28

Kỳ Vũ Thần bước sát lại, ép tôi lùi dần về phía cửa kính.


Kỳ Vũ Thần cúi đầu, ánh mắt nửa dò xét, nửa thích thú dừng lại trên gương mặt tôi:


“Anh nói rồi mà, lát nữa em lái xe, đưa anh và Từ Diễm Nhi về nhà cô ấy.”


Lẽ ra tôi nên nổi giận, nhưng trong tim đã lạnh giá đến mức không còn cảm xúc nào đủ để khơi dậy.


Tôi khẽ đưa tay đẩy nhẹ vào ng** anh, ngẩng đầu lên, bình thản nhìn thẳng vào mắt anh:


“Được thôi.”


“Nhưng em cũng đã uống rượu rồi. Em sẽ nhờ bạn em đến, đưa hai người về.”


Kỳ Vũ Thần thoáng khựng lại.


Ánh đèn neon ngoài cửa hắt vào mắt anh, phản chiếu thành từng mảnh sáng vỡ vụn.


Anh hơi ngạc nhiên:


“Em đồng ý thật à?”


Tôi hờ hững gật đầu:


“Ừ.”


Sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt anh:


“Em cũng biết điều đấy.”


“Anh còn chút việc cần xử lý, em và Từ Diễm Nhi cứ xuống trước đi. Cô ấy uống hơi nhiều, em nhớ trông chừng cô ấy.”


Anh tiễn chúng tôi ra tới thang máy, còn *** vest khoác lên vai Từ Diễm Nhi:


“Mặc phong phanh thế kia, lạnh không?”


Từ Diễm Nhi lắc đầu, nở nụ cười e thẹn:


“Anh đừng lo, chị Thẩm cũng mặc ít mà. Hay là anh đưa áo cho chị ấy đi?”


Câu nói khiến Kỳ Vũ Thần mới để ý đến trang phục của tôi.


Hôm nay, Từ Diễm Nhi diện một chiếc váy đen dài trễ vai. Còn tôi thì mặc bộ đầm cúp ng** sang trọng, tay và vai lộ rõ dưới ánh đèn, không khí lạnh càng khiến làn da nổi bật hơn bao giờ hết.


Anh cau mày, giọng không giấu được bực bội:


“Ai bảo em ăn mặc hở hang như thế? Bị lạnh là đáng đời!”


Từ Diễm Nhi tỏ vẻ bênh vực:


“Kỳ tổng, sao anh lại nói Chị Thẩm như vậy?”


Cửa thang máy vừa khép lại, vẻ dịu dàng giả tạo của Từ Diễm Nhi cũng biến mất ngay lập tức.


Cô ta nắm chặt lấy áo vest trên vai, hai ngón cái xoay nhẹ cổ áo, sau đó nghiêng đầu, cười khẩy đầy giễu cợt:


“Thẩm Ngọc Yên, chị thật sự đáng thương.”


“Thấy chưa, Kỳ tổng đối với tôi còn tốt hơn với chị nhiều. Có lẽ chị chưa biết, thật ra bọn tôi…”


“Tôi biết rồi.”


Tôi lạnh nhạt cắt lời cô ta.


“Chuyện giữa hai người, Kỳ Vũ Thần đã kể cho tôi.”


Từ Diễm Nhi trừng mắt, thoáng sững sờ:


“Chị biết hết rồi mà vẫn…”


Cô ta ngừng vài giây, rồi khẽ cười, giọng vừa đắc ý vừa khinh miệt:


“Thì ra chị không nỡ ly hôn. Nên mới vờ như không biết gì, mắt nhắm mắt mở cho qua đúng không?”


Khóe môi cô ta cong lên, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.


Cô ta bắt đầu kể lể từng thứ Kỳ Vũ Thần đã làm vì cô ta – từng món quà đắt tiền, từng lần hẹn hò, thậm chí là cả ngày sinh nhật của tôi, anh ta cũng viện cớ tăng ca để dẫn cô ấy đi dạo phố.


Những chiếc vòng tay, khuyên tai mà đôi khi anh mang về cho tôi, thực ra chỉ là đồ đi kèm khi Từ Diễm Nhi mua túi xách.


Cô ta không ưa thích, nên anh mới mang về nhà như một món “phụ tặng”.


Người đàn ông ấy – trong mắt Từ Diễm Nhi – cũng chỉ là một món đồ đã dùng qua.


“Chị là vợ cả? Vậy thì chỉ có thể nhặt lại những thứ tôi không cần nữa thôi.”


Cô ta nhìn tôi, ánh mắt như đang chờ đợi một cơn bùng nổ.


Tôi chỉ lặng lẽ liếc nhìn cô ta một cái:


“Em nói xong chưa?”


“Chị…”


Thấy tôi bình thản, Từ Diễm Nhi tức đến run người, dậm chân:


“Chị còn giả vờ được nữa à!”


“Thẩm Ngọc Yên, chị đúng là ích kỷ. Nếu chị không còn yêu Kỳ Vũ Thần, tại sao cứ níu kéo? Chị ghen tị với tình cảm giữa bọn tôi đúng không? Không nỡ buông bỏ danh phận Kỳ phu nhân nên cố giữ lấy anh ấy?”


Lời lẽ của cô ta càng lúc càng gay gắt, nhưng may sao thang máy vừa kịp dừng.


Bên ngoài đông người, họ lần lượt chen vào, khiến Từ Diễm Nhi buộc phải nín lặng.


Cô ta nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, kéo chặt áo vest, bước ra khỏi sảnh khách sạn như một người phụ nữ nền nã.


Lúc Kỳ Vũ Thần xuống đến nơi, Từ Diễm Nhi lập tức thay đổi thái độ, tươi cười khoác tay anh:


“Kỳ tổng, anh thực sự muốn đưa em về sao? Để Chị Thẩm lại một mình như vậy à?”


Kỳ Vũ Thần nhướng mày, nửa đùa nửa thật:


“Em xót chị gái mình à? Muốn chị ấy đi cùng cho vui?”


Từ Diễm Nhi đỏ bừng mặt, vội bấm mạnh vào tay anh:


“Anh lại nói bậy. Em không thèm để ý tới anh nữa đâu.”


Kỳ Vũ Thần khẽ cười, tay vẫn siết chặt eo cô ta:


“Được rồi, tối nay chỉ có mình em thôi.”


Ngoài phố, mưa phùn giăng nhẹ qua màn đêm, sảnh khách sạn vắng lặng như phủ một lớp sương mờ. Hai người họ đứng đó, không chút kiêng dè, vừa trò chuyện vừa cười đùa thân mật, như thể sự hiện diện của tôi hoàn toàn vô hình.


Cho đến khi một luồng đèn xe rọi thẳng qua màn mưa, sáng rực cả một góc đường.


Chiếc Rolls-Royce Phantom từ từ dừng lại trước cửa khách sạn. Cửa xe bật mở.


Vừa nhìn thấy người bước xuống, sắc mặt Kỳ Vũ Thần lập tức thay đổi rõ rệt:


“Chu Khải?!”


Chu Khải – em họ của Chu Lâm, người bạn thân nhất của Kỳ Vũ Thần.


Tuy nhỏ hơn chúng tôi vài tuổi, nhưng trước mặt Chu Khải, Kỳ Vũ Thần chưa bao giờ dám tỏ thái độ bề trên. Bởi vì Chu Khải là người mang họ Chu – một cái tên mà cả Nam Thành đều phải kiêng nể.


Cha của Chu Khải là người giàu nhất thành phố này. Chỉ cần một mối quan hệ họ hàng mơ hồ cũng đủ để Chu Lâm oai phong, huống hồ là chính Chu Khải.


Gia đình tôi, Kỳ Vũ Thần hay Chu Lâm tuy đều có tiếng tăm, nhưng so với nhà họ Chu thì hoàn toàn không cùng đẳng cấp.


Kỳ Vũ Thần không hề ngờ rằng, người bạn mà tôi nhắc tới lại là... Chu Khải.


Anh ta niềm nở bước lên, chủ động bắt tay:


“Cậu đến khách sạn giờ này làm gì thế?”


Chu Khải không trả lời ngay, ánh mắt lại hướng về phía tôi, giọng lộ rõ sự không hài lòng:


“Trời lạnh như vậy, sao em ăn mặc phong phanh thế? Không biết giữ sức khỏe gì cả.”


Vừa nói, cậu ấy *** khoác, phủ nhẹ lên vai tôi, rồi kéo sát vào người:


“Lên xe nào.”

NovelBum, 13/05/2025 22:03:28

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện