Tôi ngoan ngoãn luồn tay vào tay áo, kéo cổ áo lại cho ấm hơn, vai cũng co rụt lại theo bản năng:
“Đợi một chút. Để tài xế đưa Từ Diễm Nhi về trước đã.”
Chu Khải gật đầu:
“Ừ, lên xe rồi tính.”
Chiếc xe anh lái là loại limousine sang trọng, bên trong ấm áp và yên tĩnh.
Hai dãy ghế da thật đối diện nhau, ở giữa là bàn nhỏ đặt chai rượu vang cùng hai chiếc ly pha lê long lanh dưới ánh đèn dịu.
Tôi và Chu Khải ngồi một bên. Đối diện là Từ Diễm Nhi và Kỳ Vũ Thần – cả hai vẫn chưa hoàn hồn.
Ánh mắt Kỳ Vũ Thần vẫn dán chặt vào chúng tôi, giọng anh ta đứt quãng:
“Khoan đã… hai người… từ khi nào vậy?”
Anh ta rõ ràng không thể tin nổi.
“Thẩm Ngọc Yên, bạn em… là Chu Khải thật sao?”
Chu Khải chẳng buồn để tâm, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi đầy trách móc:
“Tay em lạnh như đá rồi đây này.”
Anh nắm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ như muốn truyền hơi ấm sang, rồi kéo áo khoác lại cho kín, chỉ còn chừa mỗi khuôn mặt lộ ra ngoài. Không dừng lại ở đó, cậu ta còn ghé sát, má áp má, giọng trách yêu:
“Trời lạnh thế này, em lại cứ cố chen vào mấy buổi tiệc nhàm chán. Ở nhà cho ấm có phải hơn không?”
Gương mặt Kỳ Vũ Thần cứng lại, đồng tử co rút, cả người hơi nghiêng về phía trước, *** như sắp bật dậy.
“Cậu…”
Anh ta muốn nói gì đó nhưng không thành lời, như thể bị nghẹn lại trong cổ họng.
Từ Diễm Nhi là người đầu tiên phản ứng, gắt gỏng lên tiếng:
“Trời ơi! Chị Thẩm, chị là người đã có gia đình, sao lại cư xử như thế này?”
Chu Khải cau mày:
“Cư xử như thế nào?”
Từ Diễm Nhi chỉ tay về phía tôi, giọng đầy chỉ trích:
“Kỳ tổng vẫn đang ngồi đây! Hai người ngồi sát vào nhau như vậy, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì? Sau lưng còn không biết đã thân mật đến mức nào!”
Câu nói vừa dứt, Kỳ Vũ Thần siết chặt nắm tay, ánh mắt u tối, giọng anh ta trầm khàn như đang cố đè nén cơn giận:
“Thẩm Ngọc Yên, em phải cho anh một lời giải thích!”
Cơn đói và cái lạnh bủa vây khiến tôi mệt mỏi rã rời. Khi hơi ấm trong xe dần lan tỏa, cộng thêm men rượu bắt đầu thấm, tôi như mất hết sức lực, tựa người vào vai Chu Khải.
“Giải thích gì nữa?”
Tay tôi vẫn nằm gọn trong tay cậu ấy – một bàn tay to, thô ráp nhưng vô cùng ấm áp, đủ khiến cả cơ thể tôi dịu lại.
Tôi thở ra một hơi dài, siết tay anh chặt hơn, tựa sát vào ng** anh:
“Chu Khải là bạn trai tôi.”
Tôi còn khẽ liếc mắt trêu chọc:
“Cậu ấy nên gọi Kỳ Vũ Thần là anh mới đúng.”
Chu Khải chỉ nhếch môi, lạnh lùng đáp:
“Không.”
Kỳ Vũ Thần trông như vừa bị sét đánh, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang đan chặt lấy nhau của tôi và Chu Khải. Giọng anh ta run lên vì tức:
“Bạn trai? Từ bao giờ?”
Tôi hờ hững nhìn anh, đáp bằng một giọng lạnh tanh:
“Không phải anh vừa nói là hôn nhân mở à? Vậy thì hỏi nhiều làm gì?”
Đúng lúc đó, tài xế báo qua loa:
“Chu tổng, đến khu căn hộ Lan Đình rồi ạ.”
Tôi gật đầu:
“Đến rồi thì xuống xe đi. Tôi mệt rồi, không muốn nói thêm gì nữa.”
Kỳ Vũ Thần tức đến đỏ mặt, lao tới chộp lấy tay tôi, giọng gần như gắt lên:
“Khi nào em có bạn trai? Nói rõ cho anh!”
Từ Diễm Nhi vội kéo cánh tay anh lại, giọng ngọt như mật, cố gắng xoa dịu:
“Kỳ tổng, đừng để tâm đến chị ấy nữa. Chúng ta về thôi.”
“Người phụ nữ như chị ta vốn chẳng coi trọng anh. Mau ly hôn với chị ấy đi!”
Cô ta nói xong liền bước xuống xe trước, rồi cố tình kéo Kỳ Vũ Thần theo.
Anh ta đang khom người, nửa thân trên vẫn còn nghiêng về phía tôi, không kịp đề phòng nên bị Từ Diễm Nhi kéo lệch bước, loạng choạng xuống theo.
Giận dữ dâng lên đến đỉnh điểm, Kỳ Vũ Thần quay người lại, giáng cho Từ Diễm Nhi một cái tát như trời giáng:
“Câm miệng! Cô nghĩ đây là chuyện để cô chen vào à?!”
Rồi anh ta quay sang tôi, gằn giọng:
“Thẩm Ngọc Yên, em xuống xe cho anh ngay!”
Chu Khải không nói không rằng, nhanh tay đóng sập cửa lại. Tài xế hiểu ý, lập tức đạp ga, xe lao đi vun vút trong màn mưa đêm.
Qua ô cửa kính mờ hơi nước, tôi thấy Kỳ Vũ Thần chạy theo xe, vừa hét vừa chửi, rồi trong cơn phẫn nộ, anh ta ném thẳng điện thoại về phía xe.
Chiếc điện thoại không trúng ai, chỉ rơi xuống đường và vỡ vụn.
Anh đứng bất động giữa trời mưa, thở hổn hển, ánh mắt trơ trọi nhìn theo bóng xe dần khuất vào bóng tối.
Chu Khải nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, xoay mặt tôi về phía mình, ánh mắt đượm vẻ chiếm hữu:
“Đừng nhìn anh ta, nhìn tôi.”
Tôi bật cười:
“Ghen gì vô lý thế?”
Chu Khải khịt mũi, giọng hơi bực:
“Ghen thật đấy. Khi nào em ly hôn?”
Tôi chẳng muốn nghe cậu ta lải nhải, liền choàng tay qua cổ, kéo cậu ta sát lại rồi chủ động đặt lên môi một nụ hôn.
Hơi thở của Chu Khải lập tức trở nên gấp gáp, vòng tay siết chặt eo tôi, như muốn ôm tôi thật chặt đến mức không thể rời ra.
Sức trẻ đúng là không đùa được.
Tôi gần như bị cuốn theo cảm xúc, hơi thở hỗn loạn, cơ thể mềm rũ tựa hẳn vào ghế.
Chu Khải vẫn không chịu dừng lại, áp sát vào tôi.
Làn hơi nóng từ người cậu ấy lan tỏa, phủ mờ cả ô kính xe.
Tôi hơi nhấc chân định xoay người thì chợt cảm thấy có thứ gì đó rung nhẹ dưới ghế – là điện thoại.
Tôi luồn tay xuống tìm, không thèm nhìn màn hình, trực tiếp bấm nút nghe.
“Thẩm Ngọc Yên!”
Giọng Kỳ Vũ Thần run rẩy vang lên, từng từ như gằn qua cổ họng:
“Bây giờ em về nhà với anh, lập tức!”
Chu Khải cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ tôi, tay luồn xuống dọc theo cánh tay rồi nắm lấy cổ tay tôi như giữ lại.
Không cần hỏi han thêm gì, cậu ấy giật lấy điện thoại trong tay tôi, ném qua một bên, rồi giữ chặt lấy tôi trong vòng tay:
“Bảo anh ta biến đi!”
Cậu ấy cúi xuống, để lại một dấu hôn nhẹ nơi xương quai xanh khiến tôi khẽ rùng mình.
Tôi lắc đầu, thì thầm như trêu chọc:
“Biết rồi, tôi tắt máy ngay đây.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.