Đêm đó tôi không về nhà, cũng chẳng buồn bật điện thoại lên.
Mãi đến sáng hôm sau, sau khi Chu Khải rời đi, tôi mới lười nhác mở máy. Hộp thư đầy ắp tin nhắn từ Kỳ Vũ Thần – nhưng tôi chẳng đọc một dòng nào, chỉ lặng lẽ xóa sạch tất cả.
Mặc dù chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, nhưng công việc vẫn độc lập. Cả hai mỗi người đều điều hành công ty riêng, cùng tham gia một vài dự án đầu tư chung, trong đó có kế hoạch thâu tóm một doanh nghiệp nhỏ sắp niêm yết.
Nhưng giờ đây, tôi không còn muốn tiếp tục nữa.
Tách riêng tài chính vốn đã đủ phức tạp, tôi còn đang quay cuồng trong mớ hồ sơ.
Tôi ở lại văn phòng liên tục mấy ngày, không trở về nhà.
Đến khi không thể chịu đựng được nữa, Kỳ Vũ Thần xông thẳng vào văn phòng tôi, sắc mặt u ám như mây giông kéo đến.
Tôi ngẩng đầu từ đống tài liệu, bình thản hỏi:
“Anh có việc gì không?”
Anh ta cố giữ giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt đã phủ đầy giận dữ:
“Sao em không nghe máy?”
“Tôi bận. Nói nhanh đi, anh đến đây làm gì?”
Bộ dạng của anh ta trông thật thảm hại: tóc rối bù, mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tiều tụy thấy rõ.
Anh ngồi xuống mép bàn làm việc, nửa người tựa vào đó, giọng khàn khàn:
“Anh hỏi thật, em với Chu Khải… là gì?”
Tôi bật cười, hơi ngả người ra sau:
“Anh với Từ Diễm Nhi là gì, thì tôi với cậu ấy là vậy. Chính anh đề nghị hôn nhân mở, bây giờ lại chịu không nổi sao, Kỳ Vũ Thần?”
Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy nghi ngờ lẫn tức tối:
“Phải, là anh đề xuất. Nhưng anh mới nói chuyện đó chưa lâu, còn em và Chu Khải, nhìn không giống mới quen một tháng.”
Tôi nhếch môi:
“Anh với Từ Diễm Nhi quen nhau bao lâu rồi?”
Không đợi anh trả lời, tôi cúi đầu tiếp tục sắp xếp tài liệu:
“Tôi không có thời gian chơi trò chất vấn. Người lớn cả rồi, rảnh thì ra ngoài mà gào.”
“Nếu không chịu nổi thì ly hôn đi, đừng có diễn nữa!”
Kỳ Vũ Thần lặng người một lúc, rồi cười khẽ:
“Em nghĩ anh không hiểu em à, Thẩm Ngọc Yên?”
Anh đưa tay, khẽ đặt lên mu bàn tay tôi, ngăn lại động tác đang sắp hồ sơ:
“Em đang dùng chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’, đúng không? Giống hệt lần em cắt liên lạc với anh ba năm trước.”
Anh thả lỏng toàn thân, ánh mắt lộ rõ sự kiểm soát và tự tin, như thể đã đoán được hết mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
Nhìn thấy vẻ mặt đó, tôi bỗng khựng lại một nhịp.
Ba năm trước?
Khi ấy, tôi thực sự muốn cắt đứt hoàn toàn với anh.
Vậy mà trong mắt anh, tôi lại đang cố tình kéo dài cuộc chơi để anh phải đuổi theo?
Thì ra, cái lần anh đến tìm tôi năm ấy, không phải vì hối hận, mà chỉ vì thấy mình đang thua cuộc.
Giờ thì tôi đã hiểu, tại sao sau khi kết hôn, anh thường hay đùa với bạn bè rằng tôi là người “cao tay”. Khi đó, tôi thật sự không hiểu anh đang ám chỉ điều gì.
Tôi còn nhớ rõ, có lần bị đau dạ dày giữa đêm. Cố gắng nhịn đau, tôi gọi anh lấy giúp ly nước.
Lúc đó, Kỳ Vũ Thần đang ngồi ngoài phòng khách chơi game. Tôi gọi mấy lần, anh vẫn giả vờ như không nghe thấy.
Không còn cách nào khác, tôi tự gượng dậy, bước xuống giường, lần mò ra ngoài tìm thuốc và nước uống.
Khi tôi quay lại, cốc nước vẫn còn ấm trên tay, Kỳ Vũ Thần chỉ liếc tôi một cái, rồi thản nhiên nói:
“Em vẫn đi được mà? Đừng lười nữa, vận động chút cũng tốt.”
Tôi lặng người nhìn anh, cơn đau chưa kịp dịu đã bị sự lạnh nhạt của anh dội thêm một đợt sóng mới. Tôi cầm chặt cốc nước, hỏi bằng một giọng nghẹn lại:
“Kỳ Vũ Thần, nếu anh đã chẳng quan tâm đến tôi, vậy cưới tôi làm gì?”
Có lẽ cảm thấy tôi khiến anh mất mặt trước bạn chơi game, anh lầm bầm một câu:
“Em tưởng anh muốn cưới à? Chẳng qua là bị em gài bẫy thôi.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng cười ồ ạt:
“Muốn gài cũng phải có người chịu mắc bẫy chứ. Chị dâu đúng là cao tay thật, chiêu trò đầy mình, ai mà đấu lại.”
“Phải đấy, đúng là ‘tam thập lục kế’ áp dụng triệt để, đỉnh thật sự.”
Kỳ Vũ Thần cũng bật cười:
“Coi như anh xong đời rồi.”
“Đừng cười vội, rồi mấy cậu cũng sẽ rơi vào tình cảnh như anh thôi.”
Lúc đó, tôi quá mệt để tranh cãi, chỉ im lặng chịu đựng cơn đau. Nhưng sau này nghĩ lại, tôi mới hiểu – người đàn ông ngồi trước mặt tôi khi ấy chưa từng thật lòng với cuộc hôn nhân này.
Tình cảm giữa chúng tôi không phải là sự tỉnh ngộ sau bao năm bỏ lỡ, như những lời anh từng nói. Nó chỉ là một cuộc chơi mà anh không chấp nhận mình bị bỏ rơi, nên tìm mọi cách để giành lại.
Vì vậy, sau khi cưới, anh không còn giả vờ nữa. Không cần diễn, không cần giữ hình tượng. Mọi sự kiên nhẫn đều tan biến.
Lúc này, thấy tôi im lặng không đáp, anh lại tưởng mình đã “đọc đúng tâm lý” như bao lần trước.
Kỳ Vũ Thần thở ra một hơi dài, nét mặt thoải mái trở lại. Nhưng có lẽ nhớ tới những ngày chạy vạy để tìm tôi, trong lòng anh vẫn còn vướng bực:
“Thẩm Ngọc Yên, đừng bày mấy trò kiểu này nữa. Anh không thích.”
“Đừng có đọc mấy tài liệu linh tinh đó, về nhà đi, hôm nay ăn cơm ở nhà.”
Nói rồi, anh tiện tay rút tập hồ sơ khỏi tay tôi.
Tôi định giằng lại, nhưng nhớ ra vẫn còn một bản hợp đồng quan trọng để quên ở nhà, thôi thì tiện đường về lấy cũng được.
Anh gọi điện cho cô giúp việc, dặn chuẩn bị những món tôi thích. Giọng nói pha chút lấy lòng, nhưng tôi không để tâm.
Trên đường về, tôi chẳng nói gì, chỉ nhắm mắt dựa ghế nghỉ ngơi.
Tưởng chừng anh sẽ im lặng, ai ngờ lại lôi ra chủ đề cũ, tiếp tục lên lớp tôi:
“Hôn nhân mở thật ra là một hình thức rất văn minh. Nhưng em ấy, lại đi tìm người diễn kịch, thật sự không cần thiết đâu. Đến anh còn thấy xấu hổ giùm em.”
“Thẩm Ngọc Yên, em nên thoải mái hơn, nên thử tiếp xúc với người khác nữa. Nhưng mà tránh kiểu như Chu Khải ấy, cậu ta còn trẻ mà đã kiểm soát cả nhà họ Chu, tính toán chặt chẽ, giỏi giang thì có giỏi, nhưng em không đấu lại được đâu.”
“Hay để anh giới thiệu cho em một người nhé?”
Tôi khẽ nhếch môi:
“Không cần.”
Anh càng vui vẻ, còn ân cần hiếm thấy – tự xuống xe vòng sang mở cửa cho tôi.
Về đến nhà, bàn ăn đã được chuẩn bị tươm tất. Trên bàn còn đặt một bó hoa lớn rực rỡ sắc màu.
Kỳ Vũ Thần khoác vai tôi, nở nụ cười chờ đợi lời khen:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. Anh không quên đâu nhé.”
Anh mở rượu vang, ấn tôi ngồi xuống ghế, giọng đầy vẻ chân thành:
“Hôn nhân mà, phải biết vun đắp. Muốn giữ mãi sự mới mẻ thì cả hai phải cùng cố gắng. Em sống khép kín quá, lúc nào cũng chỉ biết xoay quanh anh, anh cũng thấy áp lực lắm. Em hiểu không?”
Tôi múc một bát canh, đáp lại bằng giọng bình thản:
“Tôi có Chu Khải rồi, cũng đâu phải chỉ có mình anh trong thế giới của tôi.”
Kỳ Vũ Thần chỉ lắc đầu cười, nửa đùa nửa thật:
“Vẫn cứng miệng như mọi khi.”
“Anh hỏi Chu Lâm rồi, Chu Khải chỉ nợ em một ân tình thôi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.