Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở - Chương 06

Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở

Chi Mèo 13/05/2025 22:04:34

Rồi anh nhắc lại chuyện cũ – một đêm tuyết rơi năm ngoái.


Đêm ấy, anh gọi tôi đến đón anh từ một quán bar.


Nhìn đồng hồ đã hơn một giờ sáng, tôi vẫn còn quấn trong chăn ấm. Ngoài trời gió rít, tuyết rơi dày đặc, lạnh đến thấu xương.


Tôi bảo anh tự gọi xe.


Anh gặng:


“Trời thế này, ai nhận cuốc đâu. Thẩm Ngọc Yên, đến đón anh đi.”


Cuối cùng, tôi khoác áo ra ngoài, lái xe trong đêm tuyết để tìm anh.


Nhưng khi đến nơi, tôi gọi điện thì anh không bắt máy.


Tôi đỗ xe, đội gió lạnh, đi vòng ra con hẻm sau quán bar.


Trong bóng tối mờ mờ, tôi thấy một cặp nam nữ đang ôm nhau, môi kề sát, hơi thở dồn dập.


Cô gái nói trong hơi thở gấp gáp:


“Kỳ tổng, nhà em ngay gần đây. Qua chỗ em đi?”


Người đàn ông ấy – Kỳ Vũ Thần – vẫn đang ôm lấy cô ta, đáp lại:


“Không được, anh gọi vợ đến đón rồi. Em về trước đi.”


Cô gái vẫn bám chặt lấy anh, thì thầm điều gì đó vào tai khiến anh cười khẽ:


“Thật à? Em đúng là biết cách khiến người ta không dứt ra nổi.”


Hai người họ siết chặt lấy nhau giữa màn tuyết trắng đang rơi lả tả.


Chiếc ô trên tay tôi bất giác rơi xuống đất. Những hạt tuyết mỏng manh rơi xuống, đọng lại trên tóc, nhanh chóng kết thành một lớp sương mờ lạnh buốt.


Gió lùa qua cổ áo, thấm vào tận xương, lạnh đến mức tôi chỉ muốn òa khóc giữa con hẻm tối tăm ấy.


Cũng chính trong đêm tuyết năm đó, tôi gặp Chu Khải.


Xe của cậu ấy chết máy, dừng giữa đường giữa lúc tuyết rơi dày. Dịch vụ cứu hộ mãi không đến. Gặp đúng lúc tôi vừa rời khỏi quán bar, tôi quyết định lái xe đưa cậu ấy về.


Sáng hôm sau, Chu Khải chủ động mời tôi đi ăn để cảm ơn. Từ buổi cơm đó, chúng tôi bắt đầu trò chuyện thường xuyên, dần dần thân thiết.


Chuyện này sau đó cũng đến tai Kỳ Vũ Thần. Có lẽ anh ta thấy tôi và Chu Khải không có gì mập mờ nên vẫn tự tin cho rằng giữa chúng tôi chỉ là quan hệ xã giao đơn thuần.


Tâm trạng anh ta tốt lên thấy rõ:


“Anh rất rộng lượng. Nếu em thực sự có người khác, anh cũng không trách đâu, thậm chí còn vui cho em nữa là.”


“Nhưng em cũng đừng lấy cái tên như Chu Khải ra để đùa. Người như cậu ta, dính vào rồi thì chỉ chuốc thêm phiền phức.”


Vừa dứt câu, điện thoại anh ta rung lên.


Kỳ Vũ Thần liếc màn hình, dừng lại một nhịp, rồi bấm nghe và bật luôn loa ngoài.


Giọng nữ ngọt ngào vang lên:


“Anh ơi, em mệt lắm, bụng đau quá.”


“Dạo này anh chẳng đến tìm em gì cả, chẳng lẽ anh không cần em nữa sao?”


Kỳ Vũ Thần ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt còn mang theo vẻ thách thức và đắc ý:


“Ai nói anh không cần? Anh đang trên đường đến đây với em mà.”


Tôi nhìn anh, gương mặt lạnh như băng:


“Vừa nãy anh còn nói hôm nay là kỷ niệm ngày cưới, anh sẽ không đi đâu cả, chỉ ở nhà với em thôi cơ mà?”


Anh thu lại nụ cười, đổi giọng nghiêm nghị:


“Từ Diễm Nhi đang cần anh. Em hiểu chuyện một chút đi, được không?”


“Anh đã nói rất nhiều với em rồi. Sao em cứ phải cố chấp vậy?”


“Anh ở bên Từ Diễm Nhi thì mới vui. Tâm trạng anh vui thì hôn nhân của chúng ta mới không rơi vào bế tắc. Em chẳng hiểu chút gì sao?”


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:


“Anh thực sự định đến nhà Từ Diễm Nhi?”


Kỳ Vũ Thần khoác áo, đứng dậy không chần chừ:


“Anh không muốn cãi nhau với em, Thẩm Ngọc Yên. Em nên suy nghĩ lại cho kỹ.”


Anh rời đi, để lại tôi cùng căn phòng tĩnh mịch và màn hình điện thoại đang tối dần.


Tôi chỉ biết thở dài.


Nếu đã thế thì dứt khoát luôn đi cho nhẹ lòng.


Tôi cũng chẳng kém cạnh gì. Một "phiền toái ngọt ngào" vẫn đang kiên trì bám lấy tôi mấy hôm nay, cứ nhất quyết đòi hẹn ăn cơm bằng được.


Xe vừa dừng trước cửa, Mẫn Hạo đã mở cửa bước ra, kéo tay tôi như trách móc:


“Thẩm Ngọc Yên, mấy hôm nay em trốn biệt, quên mất anh rồi đúng không?”


Tôi đưa tay đầu hàng:


“Không phải đâu, công ty bận tối mặt.”


Mẫn Hạo là bạn học đại học của tôi khi còn học ở nước ngoài, đồng thời cũng từng là một trong những người bạn thân thiết nhất của Kỳ Vũ Thần.


Hồi mới trở về nước, Mẫn Hạo từng cùng Kỳ Vũ Thần hùn vốn mở một công ty nhỏ. Sau này vì bất đồng quan điểm, công ty giải thể. Kỳ Vũ Thần trở về thừa kế sự nghiệp gia đình, còn Mẫn Hạo tự mình gây dựng lại từ đầu.


Vài năm gần đây, công ty của anh ấy phát triển vượt bậc và chính thức niêm yết trên sàn chứng khoán, trở thành một trong những gương mặt trẻ nổi bật nhất tại Nam Thành.


Nhưng tất nhiên, đó không phải lý do tôi để mắt đến anh ấy.


Lý do đơn giản hơn nhiều – trong nhóm bạn của Kỳ Vũ Thần, Mẫn Hạo là người có vẻ ngoài cuốn hút nhất.


Hồi công ty nhỏ của họ gặp khó khăn, Kỳ Vũ Thần từng trêu đùa mấy lần, bảo Mẫn Hạo nên chuyển nghề làm người mẫu mạng hoặc thử debut thành nghệ sĩ, vì với ngoại hình như vậy, chắc chắn sẽ kiếm tiền dễ dàng hơn nhiều.


Khi ấy, hai người họ qua lại khá thường xuyên. Nhờ vậy, mối quan hệ giữa tôi và Mẫn Hạo cũng thân thiết dần lên.


Không rõ bắt đầu từ khi nào mọi thứ thay đổi. Có lẽ chỉ vì một lần uống hơi quá chén, hoặc đơn giản tôi bị thu hút bởi vẻ ngoài sáng sủa của anh ấy.


Sau một buổi tiệc bạn bè, tôi đưa Mẫn Hạo về nhà. Rồi mọi chuyện cứ thế xảy ra, không ai tính trước được.


Sáng hôm sau, Mẫn Hạo vừa tỉnh dậy đã bám lấy tôi, giọng nửa nũng nịu nửa trách móc, bắt tôi “chịu trách nhiệm”. Anh ấy thuộc kiểu người bám dính, chẳng dễ gì dứt ra được.


Có lẽ, sâu trong lòng, tôi cũng chẳng thực sự muốn rời xa anh.


Hôm nay, Mẫn Hạo vòng tay bế tôi khỏi xe, nét mặt rạng rỡ:


“Công chúa của anh, anh chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn rồi. Ăn xong, anh dẫn em đi gặp vài người bạn nhé?”


Tôi nhăn mặt, khẽ đẩy anh ra:


“Không muốn đi, ở nhà không phải tốt hơn sao?”


Mẫn Hạo nheo mắt trêu:


“Sao thế, em xấu hổ vì anh à? Phải giấu anh kỹ đến vậy sao?”


Tôi thở dài:


“Anh bị gì vậy… em còn chưa ly hôn với Kỳ Vũ Thần.”


Anh cười khẩy, không chút e dè:


“Anh ta còn dám công khai như thế, em còn sợ gì nữa?”


Vừa dứt lời, đúng là “nghĩ gì gặp nấy”.


Vừa bước đến cửa thang máy, tôi lập tức chạm mặt Kỳ Vũ Thần và Từ Diễm Nhi. Hai người họ tay trong tay, dựa sát vào nhau, thân mật không giấu diếm.


Kỳ Vũ Thần thoáng khựng lại khi thấy tôi, ánh mắt ngạc nhiên chuyển ngay thành bực tức:


“Thẩm Ngọc Yên, em định làm gì? Theo đến tận đây nữa à?”

NovelBum, 13/05/2025 22:04:34

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện