Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở - Chương 07

Chồng Tôi Đề Nghị Hôn Nhân Mở

Chi Mèo 13/05/2025 22:04:54

Từ Diễm Nhi bĩu môi, giọng mỉa mai không kiêng nể:


“Chị Thẩm quản chồng chặt thật đấy. Có cần mua thêm xích trói Kỳ tổng ở nhà không?”


Kỳ Vũ Thần kéo lỏng cà vạt, giọng mất kiên nhẫn:


“Anh nói với em bao nhiêu lần rồi? Em xem lời anh như gió thoảng à?”


Rồi anh ta chỉ về phía bãi đỗ xe:


“Về nhà ngay cho anh.”


Tôi đứng lặng vài giây, ánh mắt chậm rãi quét qua không gian xung quanh.


Và rồi, tôi chợt nhận ra – hóa ra Kỳ Vũ Thần cũng sống ở đây.


Khu chung cư này vốn thuộc hàng cao cấp nhất thành phố. Gần trung tâm thương mại, trường học danh tiếng bao quanh, mỗi căn hộ đều rộng hơn 300 mét vuông.


Khi mới cưới, tôi từng đề nghị dọn về đây sống cho tiện. Nhưng Kỳ Vũ Thần khăng khăng nói anh quen sống trong biệt thự, không thích nhà cao tầng, căn hộ này cũng đã cho thuê từ lâu.


Nhiều năm qua, tôi cũng chẳng bận tâm tới nữa.


Không ngờ, hóa ra nó vẫn luôn được giữ lại – để anh giấu người khác.


Tôi chậm rãi hít sâu, sắc mặt lạnh đi rõ rệt.


Từ Diễm Nhi nhận ra vẻ khác lạ nơi tôi, lại càng được đà tỏ ra đắc ý, ôm sát tay Kỳ Vũ Thần hơn:


“Dù chị có đến tận đây thì cũng vô ích thôi. Kỳ tổng sẽ không quay lại với chị đâu.”


Kỳ Vũ Thần khẽ vỗ lên tay cô ta, như thể đang trấn an:


“Ngoan, đừng lo.”


Sau đó, anh ta quay sang tôi, ánh mắt đầy chán ghét:


“Thẩm Ngọc Yên, em có thể bớt kiểm soát không? Làm người phụ nữ thông minh một chút có được không?”


Ngay khi không khí bắt đầu ngột ngạt, Mẫn Hạo lên tiếng, giọng bình thản nhưng không giấu vẻ chế giễu:


“Có khi nào… cô ấy không phải đến tìm anh?”


Kỳ Vũ Thần giật mình:


“Mẫn Hạo?”


Phải đến lúc này, anh ta mới để ý đến người đàn ông đang đứng cạnh tôi.


Ánh mắt anh thoáng sững sờ rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dù sao, Mẫn Hạo cũng sống trong khu này. Hai người họ từng cùng nhau bàn chuyện mua nhà ở đây, gặp nhau cũng chẳng có gì bất thường.


Thấy Mẫn Hạo xuất hiện, Kỳ Vũ Thần lập tức đổi chiến thuật. Không muốn làm lớn chuyện, anh ta vội kiếm cớ:


“Tôi với thư ký có chút việc cần bàn. Thẩm Ngọc Yên không yên tâm nên mới theo dõi tới tận đây.”


Anh ta cười gượng, cố tỏ ra bất đắc dĩ:


“Anh em à, để cậu phải chứng kiến cảnh này rồi.”


“Cậu cũng biết tính Thẩm Ngọc Yên mà, kiểm soát quá mức. Tôi thật sự đau đầu vì cô ấy.”


“Vậy sao?”


Mẫn Hạo nhếch môi, ánh mắt sắc như dao, liếc tôi đầy ẩn ý. Tay anh trượt nhẹ, vòng qua eo tôi:


“Lạ nhỉ. Sao tôi lại chưa bao giờ thấy em ấy kiểm soát gì tôi?”


Tôi phì cười, còn chưa kịp nói gì thì Kỳ Vũ Thần đã cau mày:


“Thôi đi, đừng nghe cậu ta nói bừa.”


Tôi nhấn nút thang máy, bình thản nói:


“Chắc có hiểu lầm gì rồi. Tôi đến tìm Mẫn Hạo, không phải anh.”


“Hai người cứ làm việc của mình, tôi không quan tâm. Anh cũng đừng làm phiền tôi nữa, được chứ?”


Ánh mắt Kỳ Vũ Thần dừng lại nơi tay Mẫn Hạo đang đặt lên eo tôi, tròng mắt như sắp rạn vỡ.


“Đinh”— thang máy mở ra, Mẫn Hạo không do dự, ôm tôi bước vào.


Kỳ Vũ Thần vội vàng lao theo:


“Khoan đã, ý em là gì? Hai người... chẳng lẽ...?”


Từ Diễm Nhi đảo mắt giữa tôi và Mẫn Hạo, rồi quay sang nhìn Kỳ Vũ Thần, vẻ mặt trở nên vô cùng đặc sắc.


“Kỳ tổng... anh vẫn chưa nhận ra sao? Mẫn Hạo và Chu Khải là cùng một kiểu người đấy.”


Mẫn Hạo bật lại ngay, giọng gắt:


“Xí! Chu Khải là cái gì mà so với tôi?”


“Cậu ta chỉ biết chớp thời cơ. Còn tôi với Thẩm Ngọc Yên là thanh mai trúc mã, hiểu nhau từ trong ra ngoài.”


Nói xong, anh nắm chặt tay tôi, ánh mắt nghiêm túc:


“Em đã hứa rồi, sau khi ly hôn với Kỳ Vũ Thần, người em sẽ cân nhắc đầu tiên là anh.”


Kỳ Vũ Thần chết đứng. Sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, như bị rút hết máu.


Anh ta hít một hơi thật sâu, rồi lùi một bước, lưng dựa hẳn vào vách thang máy.


Giọng anh ta run lên:


“Hai người… hai người đang diễn trò đúng không? Thẩm Ngọc Yên, em lôi cả Mẫn Hạo ra để làm anh tức?”


“Em nghĩ anh là kẻ ngốc sao? Anh đã bảo em đừng dùng trò này nữa mà…”


Kỳ Vũ Thần chưa kịp nói hết câu.


Mẫn Hạo bất ngờ giữ lấy mặt tôi, cúi xuống hôn một cách mạnh mẽ.


Tôi chủ động phối hợp, vòng tay qua cổ anh ấy, kiễng chân đáp lại.


Cửa thang máy mở ra, Mẫn Hạo nửa ôm nửa bế tôi rời đi, bỏ lại Kỳ Vũ Thần đứng như tượng đá phía sau.


Đến khi anh ta sực tỉnh, lập tức chạy theo:


“Không thể nào! Mẫn Hạo! Thẩm Ngọc Yên là vợ tôi đấy!”


Mẫn Hạo ôm vai tôi, quay đầu lại, ánh mắt đầy lạnh nhạt:


“Thì sao?”


Từ Diễm Nhi đứng kế bên, đỏ bừng mặt, lập tức chen vào:


“Hai người thật sự không biết xấu hổ!”


Mẫn Hạo bật cười khẩy:


“Cô đừng có cao giọng quá. Ai chẳng là người thứ ba. Cô nghĩ mình cao quý lắm chắc?”


“Cô có tư cách gì để dạy người khác?”


Từ Diễm Nhi nghẹn họng, gương mặt biến sắc:


“Chính anh mới là người chen vào! Tôi và Kỳ tổng mới là tình yêu đích thực!”


Mẫn Hạo nhún vai:


“Tình yêu đích thực? Cô làm được gì cho anh ta chưa?”


Anh nhìn Từ Diễm Nhi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy khinh miệt:


“Mọi thứ trên người cô – quần áo, túi xách, trang sức – đều do Kỳ Vũ Thần mua.”


“Còn tôi? Tôi tặng Thẩm Ngọc Yên nhà, tặng cô ấy xe. Tôi mới là người yêu thật sự.”


“Cô sống nhờ vào người khác, mà cũng mở miệng nói yêu?”


Từ Diễm Nhi á khẩu, cứng họng không đáp nổi.


Kỳ Vũ Thần giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, gằn giọng:


“Hai người! Bắt đầu từ khi nào? Thẩm Ngọc Yên, em phải nói rõ ràng cho anh!”


Tôi nhíu mày, bực bội:


“Hỏi nhiều thế làm gì? Anh là chồng danh chính ngôn thuận, không thể bao dung hơn à?”


“Làm người đàn ông thông minh chút đi. Mắt nhắm mắt mở thì mọi thứ còn êm đẹp. Em có bỏ nhà theo trai đâu, đúng không?”


“Anh cứ làm quá mọi chuyện, chẳng khác nào ép nhà này tan nát.”


Mẫn Hạo lạnh lùng:


“Tan thì tan, càng sớm càng tốt. Khi nào hai người ly hôn?”


Tôi nhún vai:


“Nghe chưa? Người ta còn mong chúng tôi ly hôn nữa kia. Kỳ Vũ Thần, nếu anh muốn giữ cái gọi là tổ ấm, thì tốt nhất nên quay về đi.”


Nói rồi, tôi “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.


Bên ngoài, Kỳ Vũ Thần mới bàng hoàng nhận ra mọi chuyện đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh ta điên cuồng đập cửa:


“Không thể nào! Thẩm Ngọc Yên! Mở cửa ra! Giải thích cho anh!”


Tôi chẳng buồn để ý. Bên trong, Mẫn Hạo đã vòng tay qua eo tôi, nở nụ cười ranh mãnh:


“Tập trung đi.”

NovelBum, 13/05/2025 22:04:54

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện