Gương mặt mẹ chồng lập tức rạng rỡ như vừa trút được gán***, nhưng tôi bình thản nói thêm:
“Chỉ là, em có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Nếu anh thật sự muốn tìm một chỗ dựa tinh thần cho tương lai,” — tôi chậm rãi nói từng chữ, ánh mắt không rời khỏi hai người họ — “em muốn là người tự tay chọn đứa trẻ.”
Mẹ chồng còn định mở miệng phản đối, nhưng Chu Minh đã nhanh chóng gật đầu:
“Đương nhiên, em được chọn.”
Tôi đứng dậy rời đi, chỉ kịp nghe thấp thoáng mẹ chồng thì thầm với hắn: “Nếu để nó tự chọn… thì còn Dương Dương…”
Phần sau tôi không nghe rõ, nhưng cũng chẳng cần thiết.
Ban đầu, họ cho rằng tôi sẽ cự tuyệt, nên định lén đưa đứa trẻ về, buộc tôi phải chấp nhận sự đã rồi. Nếu tôi thuận theo, thì chẳng khác nào tự mình bước vào ván cờ mà họ đã sắp đặt sẵn: sống trong cảnh tranh đoạt với người thứ ba, lại còn phải nuôi nấng đứa con của cô ta. Còn nếu tôi phản đối, họ sẽ tìm cách tạo ra “tai nạn” để tôi chết trước khi kịp ly hôn — giống như kiếp trước.
Nhưng tôi không còn là người phụ nữ cam chịu của kiếp trước nữa. Giờ đây, tôi nhất định sẽ lật lại tất cả, từng bước tính toán lại món nợ mà họ đã gây ra cho tôi.
Sau màn giằng co dữ dội, Chu Minh tỏ ra vô cùng căng thẳng. Tận đến khuya, hắn mới gõ cửa bước vào phòng, vẻ mặt hớn hở như thể vừa giải quyết được chuyện lớn:
“Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, sáng mai chúng ta đi xem đứa trẻ.”
Tôi lật sách, chậm rãi lên tiếng:
“Trong thành phố có ba trại trẻ mồ côi, việc này không thể vội vàng được, phải xem từng nơi một cách cẩn thận.”
Hắn ngập ngừng, giọng đầy dò hỏi:
“Anh đã liên hệ với một viện trưởng rồi, nếu thất hứa thì không hay. Chi bằng sáng mai ta đến đó trước.”
Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Vội vàng như vậy để làm gì? Có đi xem ngay sáng mai thì cũng đâu thể lập tức mang về. Thủ tục nhận nuôi không đơn giản, ít nhất cũng mất cả tháng.”
Chu Minh sốt ruột:
“Nhiều người đến xem lắm, nếu không tranh thủ, sẽ bị người khác chọn mất.”
Tôi khép sách lại, giọng lạnh tanh:
“Anh nghĩ đây là ra chợ chọn rau sao? Được, sáng mai thì đi. Nhưng nói trước, em chỉ thích con gái.”
Chu Minh thoáng khựng lại, định nói gì đó, nhưng tôi đã quay người nằm xuống, tắt đèn ngủ. Chỉ một câu đơn giản ấy thôi, cũng đủ để hắn trằn trọc cả đêm.
Tôi ngủ một giấc ngon lành đến sáng, tinh thần sảng khoái. Ngược lại, Chu Minh thức trắng cả đêm, hai mắt thâm quầng, sắc mặt tiều tụy hẳn.
Mẹ chồng dậy từ sáng sớm, sốt sắng chuẩn bị mọi thứ, gương mặt đầy mong đợi. Còn tôi thì thong thả hơn thường lệ, tắm rửa, trang điểm kỹ càng rồi mới ăn sáng. Gần trưa, cả ba mới bắt đầu lên đường đến trại trẻ.
Trên xe, vẻ mặt mẹ chồng căng thẳng thấy rõ, ánh mắt không giấu được sự bực tức. Chu Minh cố giữ bình tĩnh, nhưng bước chân gấp gáp của hắn đã tự tố cáo tất cả.
Khi đến nơi, viện trưởng niềm nở đón tiếp, dẫn chúng tôi tới khu vui chơi của các bé. Chỉ liếc qua một lượt, tôi đã nhận ra ngay cậu bé từng bị đưa về ở kiếp trước — Dương Dương — và bên cạnh cậu ta, là một người phụ nữ trong bộ đồng phục của trại trẻ. Không ai khác, chính là Vu Trân — tình nhân của Chu Minh, đồng thời là kẻ đã góp phần đẩy tôi vào cái chết oan nghiệt năm ấy.
Giữa rất nhiều đứa trẻ đang nô đùa quanh sân, ánh mắt của cô ta chỉ chăm chăm dõi theo một người — Dương Dương. Cô ta chẳng buồn để tâm đến những đứa trẻ khác, như thể ở đây chỉ tồn tại một mình cậu bé ấy. Vừa thấy chúng tôi bước vào, cô ta vội vã tiến lại, thân thể cố tình nghiêng nhẹ, như vô tình chạm vào Chu Minh.
Mẹ chồng tôi lập tức ánh mắt sáng rỡ, không cần chờ ai bảo, liền bế bổng Dương Dương lên, nét mặt rạng rỡ như thể vừa tìm được cháu đích tôn.
Chu Minh thì vờ như không hề để ý đến Vu Trân, chỉ thong thả tiến đến bên tôi, làm bộ đánh giá khu vui chơi một lượt rồi hỏi:
“Vân Tịnh, em thấy cậu bé kia thế nào? Mẹ anh có vẻ rất quý nó.”
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, giọng lạnh nhạt:
“Ừ, nhìn thân thiết như người quen cũ ấy.”
Ánh mắt tôi liếc qua bọn họ đang ra sức diễn trò, rồi quay sang hỏi Vu Trân, cố tình dồn cô ta vào thế bị động:
“Cô thấy sao? Trong số các bé ở đây, có đứa nào ngoan ngoãn, dễ thương không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến cô ta không kịp phản ứng. Theo bản năng, cô ta liếc nhanh về phía Chu Minh, rồi lắp bắp đáp:
“Dương Dương rất tốt… ngoan và hiểu chuyện.”
“Thế còn bé gái thì sao?”
Cô ta hơi khựng lại, rồi vội vàng đính chính:
“Dương Dương là đứa giỏi nhất ở đây, những bé khác không thể bằng!”
“Ồ, giỏi vậy mà vẫn không có ai muốn nhận nuôi sao? Tôi thì lại thấy cậu bé ấy cũng bình thường thôi, hơi kém sắc, lại còn ồn ào nữa.”
Tôi tỏ ra không mấy thiện cảm: “Tôi vốn không thích bé trai. Cô không có gợi ý nào về bé gái sao?”
“Cô nói cái gì vậy?!”
Vu Trân không kìm được, giọng cao hẳn lên: “Cô dựa vào đâu mà nói Dương Dương như vậy? Cô nghĩ mình là ai…”
“Xin hãy tôn trọng vợ tôi.”
Chu Minh cắt lời, giọng nghiêm khắc, ngăn cô ta nói tiếp. Vu Trân cắn chặt môi, mắt ngân ngấn nước, rồi miễn cưỡng đưa tay chỉ về một bé gái.
“Cô bé kia…”
Đó là một bé gái đáng yêu, má ửng hồng, đang vui vẻ chơi trò “chim mẹ bắt gà con” cùng mấy đứa trẻ khác. Tôi bước đến gần, ngồi xuống và nhẹ nhàng trò chuyện cùng con bé. Lúc này, khóe mắt tôi vẫn bắt được hình ảnh Vu Trân đang siết chặt tay áo Chu Minh, vẻ mặt đầy căm tức và không cam lòng.
Tôi rút điện thoại ra, lặng lẽ chụp vài tấm ảnh.
Kết thúc buổi thăm, tôi rõ ràng thiên về cô bé tên Đông Đông, trong khi mẹ chồng thì nhất quyết đòi nhận nuôi Dương Dương.
Sắc mặt bà ta đanh lại, đầy bực tức:
“Tôi muốn có cháu trai! Cô lại đi chọn một đứa bé gái không rõ lai lịch là có ý gì?!”
Tôi điềm đạm đáp:
“Mẹ à, tất cả bọn trẻ ở đây đều không rõ lai lịch. Và…”
Tôi nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi nói tiếp:
“Nuôi con trai tốn kém hơn nhiều. Lớn lên phải mua xe, tậu nhà, lo cưới hỏi. Lương của Chu Minh thì không cao, cộng thêm tiền hưu của mẹ cũng chưa chắc đủ xoay xở.”
Mẹ chồng giận tím mặt, hét lên:
“Còn cô thì sao? Đã là người một nhà, cô dựa vào đâu mà không bỏ tiền nuôi cháu trai tôi?!”
Ồ, còn gọi là “cháu trai tôi” cơ đấy!
Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh:
“Mẹ, con đã nói rồi, con không thích bé trai. Thằng bé đó không có quan hệ máu mủ gì với con, vậy con phải bỏ tiền vì lý do gì?”
Tôi cố tình nhấn mạnh câu cuối, khiến không khí lập tức căng thẳng.
“Cô nói tiền của cô là ý gì hả?!”
Mẹ chồng gần như mất kiểm soát, gào lên:
“Cô đã bước chân vào nhà họ Chu này, thì của cải cô có cũng là của nhà chúng tôi!”
Tôi bật cười, giọng lạnh như băng:
“Con với Chu Minh đã ký thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân. Những gì con có là của con. Không liên quan gì đến họ Chu cả.”
Chính vì lý do này, Chu Minh mới không thể để tôi còn sống mà tự quyết mọi thứ. Một khi tôi chết, thì theo luật, phần tài sản đó nghiễm nhiên sẽ thuộc về anh ta với tư cách người chồng hợp pháp.
“Vân Tịnh! Em nói vậy là quá đáng rồi đấy!”
Chu Minh chau mày, giọng đầy trách móc:
“Em không có người thân, mẹ thương em như con ruột, coi em như người trong nhà. Em nói thế, chẳng phải quá lạnh lùng hay sao?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.