Tôi giữ nguyên ánh mắt, không hề dao động:
“Không có người thân không có nghĩa là phải bị bắt nạt. Nói là một nhà thì cũng phải dựa trên sự tôn trọng. Anh còn nhớ những gì mình đã cam kết trước hôn nhân chứ? Không chỉ là thỏa thuận tài sản đâu.”
Tôi thẳng thắn chốt hạ:
“Nói cho cùng, em không thích đứa trẻ đó. Nếu hai người vẫn khăng khăng, thì chuyện này nên dừng ở đây.”
Mẹ chồng như nổi điên, lao vào tôi, hai tay Ϧóþ chặt cổ tôi, ánh mắt đầy thù hằn:
“Cô là cái thứ gì mà dám từ chối! Còn định cưỡi lên đầu tôi à, mơ đi!”
Tôi không chịu yếu thế, nắm lấy tóc bà ta, kéo mạnh một cái, rồi tung cú đá vào bắp chân bà. Những năm trước, tôi từng nhẫn nhịn vì nghĩ bà là bề trên, vì tôi không có gia đình, không ai hậu thuẫn. Nhưng giờ thì khác. Sau tất cả những gì họ đã làm, tôi không còn lý do gì để nhún nhường thêm nữa.
Tôi đang đi giày cao gót mũi nhọn, lại tung cú đá bằng toàn bộ sức lực. Mẹ chồng kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào xuống đất, nằm đó vừa gào khóc vừa *** như thể sắp đứt hơi đến nơi.
“Ôi trời ơi, đúng là nghiệp chướng! Con trai tôi sao lại cưới phải loại phụ nữ chua ngoa như cô! Còn dám ra tay với mẹ chồng nữa cơ đấy! Vân Tịnh! Cô đúng là thứ đàn bà độc địa! Vì không muốn cháu trai tôi bước chân vào nhà mà giở đủ trò, thật quá đáng!”
Bà ta vừa gào khóc vừa chửi bới không ngừng, Chu Minh thì hốt hoảng đỡ mẹ dậy, mặt đầy phẫn nộ quay sang quát tôi:
“Vân Tịnh! Dù mẹ có quá lời, bà vẫn là bề trên, là mẹ anh! Em làm dâu mà hành xử kiểu này, còn ra thể thống gì nữa?!”
Tôn trọng?
Tôi cười nhạt, nhặt nắm tóc vừa giật ra từ tay bà ta, lạnh lùng quẳng xuống trước mặt họ:
“Bà ấy muốn Ϧóþ cổ tôi đến chết, vậy tôi phải ngoan ngoãn để yên à? Chu Minh, tôi nhắc lại — đó là mẹ anh, không phải mẹ tôi. Nếu anh không chịu nổi, thì chúng ta ly hôn đi cho nhẹ nợ.”
“Ly thì ly!” — mẹ chồng gào lên the thé, gần như phát điên — “Ly hôn rồi xem ai còn dám rước cô về nhà nữa!”
Tôi gật đầu, bình tĩnh đáp:
“Được, vậy thì ly hôn.”
“Vân Tịnh! Mẹ anh vì quá tức giận nên mới lỡ lời, sao em lại hùa theo làm to chuyện như vậy?!”
Chu Minh vừa nói vừa dìu mẹ chồng vào phòng nghỉ, quay đầu lại còn cố xoa dịu tôi:
“Em cũng nên bình tĩnh một chút. Đừng cứ hở một chút là lại đem chuyện ly hôn ra nói.”
Tôi không nói gì thêm, dứt khoát đập cửa bỏ ra ngoài, cố tình lang thang cả buổi tối, mãi đến khuya mới quay về.
Vừa bước tới cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Vu Trân vang lên trong phòng khách:
“Con đàn bà đó sẽ không bất ngờ quay về chứ?”
Chu Minh đáp, giọng đầy tự tin:
“Yên tâm, cô ta mà giận lên thì đi cả ngày không về đâu. Không dỗ thì chẳng đời nào quay lại.”
Vu Trân bật cười, rồi nghiến răng:
“Đồ tiện nhân đó, em nhất định không để cô ta yên! Nếu không xử lý được… hay là tìm cách kết thúc luôn cho xong!”
Chu Minh im lặng vài giây, giọng trầm xuống:
“Anh cũng cảm thấy cô ta có vẻ đang nghi ngờ điều gì đó rồi… chuyện này không thể manh động. Phải tính kỹ.”
Tôi đã ghi âm toàn bộ đoạn hội thoại đó, sau đó mới bình thản đẩy cửa bước vào.
Cả căn phòng bỗng im bặt.
Ba người đang có mặt đều đứng bật dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc và lúng túng.
Tôi giả vờ ngạc nhiên, ánh mắt quét một vòng qua Chu Minh và mẹ chồng, cuối cùng dừng lại nơi Vu Trân:
“Ô, mọi người ở đây đông đủ ghê. À… nhớ ra rồi, là dì Vu ở trại trẻ đúng không nhỉ?”
Tôi nở nụ cười thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng mà sắc lạnh:
“Muộn thế này rồi, dì Vu đến nhà tôi có việc gì vậy?”
Thật ra, Vu Trân không hẳn đã lớn tuổi, nhưng vẻ mệt mỏi, tiều tụy sau thời gian dài toan tính khiến cô ta trông già dặn hơn hẳn. Tôi gọi cô ta là "dì", khiến mặt cô ta lập tức tối sầm lại, hai tay siết chặt góc áo.
Chu Minh vội vã bước lên giải thích, giọng lắp bắp:
“Cô ấy chỉ thay mặt viện trưởng đến hỏi thăm chút chuyện… Vân Tịnh, em đừng hiểu lầm.”
Tôi mỉm cười, ánh mắt như vô tình lướt qua Vu Trân:
“Dù em có ghen thì cũng không đến mức mất lý trí vậy đâu.”
Tôi chậm rãi tiến về phía ghế sofa, rồi bất ngờ quay sang hỏi Vu Trân:
“Cô Vu này, mang thai và sinh con vất vả lắm đúng không?”
Cô ta thoáng sững người, chưa hiểu tôi đang định ám chỉ điều gì. Tôi tiếp lời ngay:
“Nhìn cô cũng tầm tuổi tôi, nhưng có vẻ từng trải lắm. Chắc là từng sinh con rồi nhỉ? Quả nhiên, tôi chọn không sinh con là quyết định đúng đắn. Chu Minh từng nói sợ tôi không chịu nổi, ban đầu tôi không tin, giờ thì hiểu rồi — hóa ra anh thật sự nghĩ cho tôi.”
Vẻ mặt Vu Trân thoáng một chút dữ tợn, rồi vội vã gượng cười, giọng yếu ớt:
“Nhà tôi hoàn cảnh không được tốt như nhà chị…”
Mẹ chồng từ bên cạnh xen vào, giọng chanh chua không giấu được sự mỉa mai:
“Phụ nữ mà không sinh con thì còn gọi là phụ nữ sao? Không sinh được thì nói làm gì.”
Tôi quay lại nhìn bà ta, gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Bà nói cũng có lý. Nhưng không phải ai cũng có khả năng sinh con. Mà việc nhận con nuôi cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.”
Rồi tôi quay sang nhìn Vu Trân, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Chuyện con cái là việc riêng của vợ chồng tôi. Người ngoài… tốt nhất đừng can dự vào, đúng không, dì Vu?”
Câu cuối cùng tôi nhấn mạnh từng từ, ánh mắt dán chặt vào cô ta. Vu Trân không nói được gì, chỉ cắn môi im lặng, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi.
Tôi làm bộ ngạc nhiên:
“Phụ nữ không sinh con thì không phải phụ nữ à? Vậy… gọi là gì, đàn ông sao?”
Mẹ chồng đập mạnh tay xuống bàn:
“Vân Tịnh! Cô đừng có ăn nói bậy bạ! Tôi nói cho cô biết, chuyện của Dương Dương tôi đã quyết rồi! Cô có đồng ý hay không, cũng không thay đổi được gì!”
Tôi vẫn giữ nguyên nét mặt bình thản, chậm rãi quay sang Chu Minh:
“Ý anh thế nào? Anh cũng nghĩ như mẹ anh chứ?”
Chu Minh đứng im, gương mặt lạnh như băng, không thốt nên lời.
Tôi nhún vai, giọng dửng dưng:
“Các người đừng vội gán cho tôi cái mác tàn nhẫn. Tôi đâu nói là không cho nhận nuôi, chỉ là…” — tôi thở dài — “Tôi không ưa đứa trẻ đó, cũng không muốn bỏ tiền nuôi nó. Nếu các người nhất quyết mang nó về, thì xin mời, nhưng đừng mong tôi chi ra một đồng nào.”
Mẹ chồng giận đến tái mặt, lao vào định động tay với tôi, nhưng Chu Minh nhanh chóng cản lại. Hắn quay sang tôi, ánh mắt tối sầm:
“Vậy con gái thì được à?”
Tôi nhún vai, nhẹ nhàng đáp:
“Ít nhất, đứa bé đó tôi có cảm tình. Còn Dương Dương — thật lòng, tôi không thích.”
Chu Minh gật đầu cái rụp, giọng cứng rắn:
“Được. Vậy thì là Đông Đông.”
Ngay lập tức, Vu Trân trở nên căng thẳng thấy rõ, nhưng lại bị Chu Minh nhanh chóng ngăn lại, ra hiệu cô ta không được phản ứng.
Tôi không thèm để tâm đến họ, quay người đi thẳng vào phòng, vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:
“Bạn em vừa chia tay, nhờ em sang ở cùng vài hôm. Chu Minh, có gì mới thì báo em biết.”
Chu Minh gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ dịu dàng:
“Muộn rồi, để anh đưa em đi nhé?”
“Không cần đâu.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.