Mẹ chồng lăn lộn trên sàn, gào khóc như thể bị ђàภђ ђạ đến cùng cực:
“Cứu với! Cô ta muốn Gi*t tôi! Mau cứu với!”
Cả nhà rối loạn. Không ai nghĩ tôi sẽ phản kháng dữ dội như vậy. Chu Minh lao đến kéo tôi ra, giọng đầy giận dữ:
“Em điên rồi sao? Bà ấy là mẹ anh đấy!”
Tôi quay sang, mắt bừng bừng lửa giận:
“Mẹ anh thì có quyền xúc phạm tôi à? Chạm đến tôi là phải nhịn à?”
Tôi gạt tay hắn ra, giọng lạnh lùng:
“Chu Minh, tôi hiểu rồi… Anh yêu cô ta đúng không? Tốt thôi. Tôi cũng đã chán ngấy cái nhà này rồi. Ly hôn đi! Anh muốn theo ai thì theo!”
“Ly thì ly! Cô lập tức cút khỏi nhà tôi!”
Mẹ chồng lại tru tréo từ dưới sàn, lồm cồm bò dậy, còn định nhào tới lần nữa. Miệng bà ta không ngừng xổ ra những lời thô tục, nước bọt văng tung tóe:
“Trời đất ơi! Cái thứ phản nghịch! Còn dám đánh cả mẹ chồng! Nhà này có tao thì không có cô!”
“Đủ rồi mẹ! Mẹ bình tĩnh lại đi!”
Chu Minh quay sang tôi, giọng gằn xuống:
“Vân Tịnh, em mau xin lỗi mẹ đi!”
Tôi bật cười, lạnh lẽo đến rợn người:
“Xin lỗi? Không đời nào. Các người đưa một người phụ nữ lạ mặt vào nhà, tưởng tôi không nhìn ra ý đồ sao?”
Tôi quay phắt lại nhìn Vu Trân:
“Cô tưởng tôi mù chắc? Muốn diễn kịch thì cũng đừng diễn dở như thế.”
Mẹ chồng gần như mất trí, lời lẽ càng lúc càng cay độc:
“Cô không cha không mẹ, nên mới vô tâm vô tính thế này! Đừng nghĩ con trai tôi không sống nổi nếu không có cô! Chờ mà xem, khi chúng tôi mang Dương Dương về, cô sẽ chẳng còn chỗ đứng đâu!”
Tôi cười nhạt, ánh mắt sắc như dao:
“Hay thật. Cuối cùng thì cũng nói ra rồi. Hóa ra tất cả đều là âm mưu ngay từ đầu — đưa đứa trẻ đó về để thay thế tôi!”
Tôi chỉ thẳng tay vào Vu Trân:
“Là cô phải không? Cô và Chu Minh đã qua lại từ lâu, đúng chứ? Dương Dương… là con của hai người?”
Chu Minh mặt cắt không còn giọt máu, vội kéo tay tôi:
“Vân Tịnh! Em đừng nghe mẹ nói linh tinh, đừng kích động như vậy!”
Tôi hất tay hắn ra, bước tới, dùng toàn lực tát Vu Trân một cái:
“Đồ trơ tráo! Hôm nay tôi phải cho cô biết thế nào là nhân quả!”
Vu Trân ôm mặt, sững sờ vài giây rồi gào lên, lao vào đánh lại tôi:
“Cô dựa vào đâu mà đánh tôi?!”
“Dựa vào việc cô là kẻ chen chân vào hôn nhân của người khác! Thích làm kẻ thứ ba lắm đúng không?!”
Tôi không nhượng bộ, kéo mạnh tóc cô ta, lửa giận của kiếp trước khiến tôi không thể dừng lại. Một trận giằng co bùng nổ, Vu Trân hét to cầu cứu, Chu Minh phải cố gắng lắm mới kéo tôi ra được, mặt đỏ bừng vì tức giận:
“Vân Tịnh! Em định làm loạn đến bao giờ?!”
Tôi bật cười, giọng lạnh băng:
“Anh bảo vệ cô ta như vậy… Chẳng lẽ cô ta thật sự sinh con cho anh? Nếu đúng vậy thì cảm động thật đấy!”
Chu Minh mặt cứng đờ, gầm lên:
“Anh không tin cái báo cáo đó! Có phải em đã biết từ trước rồi quay về bày trò phải không?!”
Tôi nheo mắt, giọng đều đều:
“Nếu tôi biết từ trước, có lẽ tôi đã làm gọn ghẽ hơn nhiều. Biết đâu đã ‘cắt’ anh lúc anh đang ngủ rồi!”
Hắn còn định lên tiếng, nhưng tôi đã đẩy mạnh hắn ra rồi quay người rời đi.
Phía sau, giọng hắn vẫn vọng tới:
“Vân Tịnh! Em chưa nói rõ ràng mà!”
Tôi quay đầu lại, tát thẳng vào mặt hắn một cái đau điếng, rồi lạnh lùng buông:
“Đồ cặn bã!”
Nói xong, tôi quay lưng rời đi, không thèm ngoảnh lại.
Rời khỏi nơi đó, bước chân tôi mới bắt đầu chậm lại, và toàn thân không ngừng run rẩy.
Thật ra, ban đầu tôi không định làm mọi chuyện kịch tính đến vậy. Tôi đã dự định sẽ nói với Chu Minh một cách nhẹ nhàng, bình tĩnh, để mọi thứ diễn ra trong khuôn khổ — văn minh và kiểm soát. Nhưng… chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của Vu Trân, nhớ lại ánh mắt đắc thắng của cô ta ở kiếp trước, mọi lý trí trong tôi lập tức bị thiêu rụi.
Mối thù sâu như máu từ kiếp trước vẫn đè nặng trong lòng tôi. Mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng năm ấy — cái chết oan ức, sự phản bội, ánh mắt dửng dưng của họ — tôi liền không thể kìm chế. Đối mặt với những gương mặt giả tạo ấy, tôi càng siết chặt hàm răng, phải gồng mình giữ lấy vẻ ngoài bình thản. Nhưng thực tế… tôi đã không thể nhịn thêm được nữa. Chỉ có cách nổi loạn như một kẻ "mất kiểm soát" mới khiến tôi thấy mình đang dần lấy lại được công bằng.
Tôi hiểu rõ con người Chu Minh. Sau chuyện này, anh ta chắc chắn sẽ vội vã xác minh sự thật. Mất vài ngày tìm hiểu, rồi lại tìm tôi để thương lượng, hòa giải. Anh ta là kiểu người sống chỉ vì lợi ích. Làm người hay đóng vai quỷ, với anh ta cũng chẳng khác gì — chỉ cần đạt được mục đích là đủ.
Trước kia, khi tôi từ chối sinh con, anh ta lập tức đứng về phía Vu Trân. Nhưng giờ, khi biết đứa trẻ kia không phải máu mủ của mình, tôi tin chắc anh ta sẽ quay lại, sẵn sàng quỳ xuống xin tha thứ.
Dù thế nào đi nữa, tôi tuyệt đối không để quá khứ tái diễn.
Dương Dương, thực chất, là con của một kẻ lưu manh tên Lưu Chí — một người đàn ông vô công rồi nghề, quanh năm chỉ biết ăn bám và Bao luc. Hết tiền, anh ta lại quay về đòi Vu Trân chu cấp, thậm chí có lần tôi tận mắt chứng kiến cảnh hắn túm tóc cô ta lôi đi giữa phố. Cảnh tượng đó in hằn trong trí nhớ tôi suốt cả một kiếp. Có thể nói, Vu Trân vì muốn thoát khỏi địa ngục ấy, đã bất chấp mọi thủ đoạn để tìm một “người thay thế”.
Tôi lần ra được số điện thoại của Lưu Chí, rồi gửi cho hắn hai bức ảnh: một là hình Vu Trân đang làm việc ở trại trẻ mồ côi, hai là cảnh cô ta nắm tay Chu Minh, ánh mắt đầy vẻ ủy mị. Tôi không để lại tên, chỉ nhắn một dòng: "Người phụ nữ của anh đang tìm đường đổi đời đấy. Nếu muốn kiếm chút gì đó, thì thời điểm là ngay bây giờ."
Ngay sau đó, Lưu Chí gọi cho tôi, giọng hằm hằm:
“Ai đấy? Cô là ai?”
Tôi không trả lời, chỉ nhắc tên của trại trẻ mồ côi nơi Vu Trân làm việc. Tôi nói rằng cô ta đang "cặp kè" với một người có tiền, chuẩn bị đổi đời, nếu anh ta còn muốn lấy lại thứ gì đó thì đừng chậm chân. Tôi cũng nói mình là vợ chính thức, và Vu Trân là người phá hoại hôn nhân của tôi. Cô ta không chỉ chen vào mà còn mang theo đứa con riêng, định đánh tráo vai trò trong gia đình tôi.
Lưu Chí bật cười lạnh lẽo:
“Đứa trẻ ấy à? Là con của tôi đấy.”
Tôi giả vờ xúc động, nói sẽ trả anh ta hai mươi triệu đồng, chỉ cần cho Vu Trân một bài học nhớ đời. Hắn đồng ý ngay và hẹn thời gian, địa điểm để tôi có thể... “quan sát từ xa”.
Trong khi đó, Chu Minh bắt đầu phát tín hiệu "hối lỗi". Mỗi ngày anh ta gọi và nhắn tin liên tục, giọng điệu tha thiết, nói rằng muốn gặp tôi để giải thích.
Anh ta kể rằng, hai người yêu nhau hai năm, kết hôn ba năm, chặng đường không dễ dàng ấy đâu thể vì một người ngoài mà tan vỡ. Anh ta cam đoan giữa mình và Vu Trân không có quan hệ gì mờ ám, rằng cô ta chỉ là người được giao phó nhiệm vụ ở trại trẻ. Chỉ vì mẹ anh ta quý mến cô ấy nên mới thường xuyên mời tới nhà chơi.
Tôi nghe mà chỉ muốn cười lớn. Có lẽ anh ta đã lén đi kiểm tra lại và biết được một sự thật không thể chối cãi: anh ta thật sự không thể có con.
Nghĩ đến chuyện trước đây anh ta cứ năm lần bảy lượt muốn mang Dương Dương về, tưởng đó là con của mình, giờ phát hiện ra tất cả chỉ là trò đùa cay nghiệt… Tôi thấy hả hê không nói thành lời.
Tôi nhắn lại một câu duy nhất:
“Còn muốn nhận nuôi Dương Dương nữa không?”
Phía bên kia điện thoại, giọng anh ta mệt mỏi:
“Không. Anh bị lừa rồi. Mẹ cũng bị lừa. Dương Dương là con của Vu Trân. Cô ta không nuôi nổi nên mới tìm cách đẩy con đi, nhắm vào anh và mẹ. Lần này… anh đứng về phía em. Nếu em vẫn muốn nhận Đông Đông, thì cứ đưa con bé về. Anh sẽ coi cô bé như con ruột. Nếu em không thích trẻ con, anh cũng không ép.”
Anh ta dừng một chút, rồi nhẹ nhàng:
“Vân Tịnh… Em về đi. Đừng ly hôn. Anh chỉ có mình em.”
Tôi giữ im lặng, làm bộ như đang suy nghĩ đắn đo. Mãi đến khi Chu Minh sốt ruột gọi tên tôi liên tục, giọng lạc đi như thể sắp bật khóc, tôi mới chậm rãi đáp lời.
“Được thôi. Nhưng thật sự em rất nhớ Đông Đông. Cũng mấy hôm rồi chưa ghé thăm con bé. Nếu anh muốn, hãy đưa em đến trại trẻ mồ côi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.