Chu Minh đã chết. Vu Trân lãnh án tử hình. Mẹ chồng vật vã dưới nền nhà, khóc đến kiệt sức, nhưng không thể giữ nổi bước chân tôi một lần nữa. Tôi rời đi, để lại phía sau tất cả những gì từng gọi là “gia đình”, “hôn nhân”, “người thân” – nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc của một âm mưu được sắp đặt từ lâu.
Tôi từng là người phụ nữ không cha mẹ, không nơi dựa dẫm, từng ngỡ mình đã tìm được một bến đỗ yên bình mang tên “kết hôn”. Thế nhưng, cái nơi gọi là “tổ ấm” đó lại chính là nơi vùi lấp tôi, không chỉ một lần – mà là hai lần, nếu tôi không sống lại.
Có người hỏi tôi: nếu biết trước, liệu tôi có lựa chọn yêu lại Chu Minh?
Tôi không trả lời. Bởi tình yêu đó chưa bao giờ là của tôi – mà là thứ tôi tưởng tượng ra để chống lại nỗi cô đơn.
Có người khác lại hỏi: nếu đã biết hết, sao còn không buông tha cho họ mà sống cuộc đời mới?
Tôi cũng không trả lời. Không phải vì tôi không biết tha thứ, mà vì có những điều – nếu không vạch trần, thì sự yên bình về sau cũng chỉ là giả tạo.
Tôi đã sống lại – và không hối tiếc. Bởi kiếp này, tôi không cần chồng, không cần nhà chồng, càng không cần một đứa trẻ giả làm “niềm an ủi” để lừa dối tôi. Tôi chỉ cần một điều duy nhất: sự thật.
Và... một đứa trẻ mà tôi chọn.
Đông Đông đến với tôi không vì ép buộc, không vì huyết thống, càng không vì kế hoạch của bất kỳ ai. Con bé đứng đó, đôi mắt to tròn ngước lên nhìn tôi, không đòi hỏi, không oán trách, chỉ là chờ đợi một cái gật đầu – của một người phụ nữ chưa từng làm mẹ, nhưng lại bắt đầu cảm thấy tim mình dịu lại.
Tôi đưa Đông Đông về nhà. Không phải để lấp đầy căn nhà trống, mà là để khởi đầu một nơi mới – nơi có tôi, có con bé, và có những ngày thật sự bình yên.
Có lần con bé hỏi: “Cô ơi, con không có ba mẹ thật sao?”
Tôi chỉ khẽ xoa đầu con: “Không sao cả, con có cô là đủ rồi.”
Đông Đông gật đầu như hiểu, không hỏi gì thêm. Nhưng đêm hôm đó, tôi lại không ngủ được. Trong lòng tôi như có một vết nứt đang được hàn gắn từ từ – bằng nụ cười của một đứa trẻ.
Kể từ đó, tôi học cách sống khác. Không cần sống để vừa lòng người khác. Không cần im lặng để giữ gìn cái gọi là “hòa thuận”. Cũng không cần phải giả vờ yếu đuối để được thương hại. Tôi sống là chính tôi – người đã từng chết đi, từng tỉnh lại, và đã lựa chọn bước tiếp vì một sinh linh nhỏ bé.
Cuộc đời này thật lạ. Những người tôi từng gọi là “người thân” lại trở thành kẻ Gi*t tôi. Còn một đứa trẻ không quen biết – lại là người kéo tôi ra khỏi đống tro tàn của chính mình.
Tôi từng thù Vu Trân đến tận xương tủy. Nhưng đến lúc nhìn thấy cô ta ngồi trước tòa, đôi mắt không còn chút hận thù, tôi lại chẳng còn cảm giác chiến thắng. Chúng tôi – là hai người phụ nữ – từng vì khác nhau mà trở thành đối đầu, nhưng cùng là nạn nhân trong một xã hội nơi phụ nữ luôn bị buộc phải "giỏi chịu đựng".
Cô ta sai. Còn tôi – cũng từng yếu đuối. Chỉ khác là, tôi đã đứng lên được.
Cái chết của Chu Minh là kết thúc của một chương đau đớn, nhưng cũng là mở đầu cho một cuộc sống thật sự. Tôi không còn là “vợ ai đó”, không còn là “con dâu của nhà họ Chu”, cũng không còn là “người không có gì cả”.
Tôi là Vân Tịnh. Và tôi đã chọn sống cho chính mình.
Mỗi sáng, tôi pha một tách trà, chuẩn bị bữa sáng cho Đông Đông, và đưa con bé đến trường. Tối về, hai cô trò cùng xem phim hoạt hình, tô màu, kể cho nhau nghe những chuyện nhỏ xíu nhưng đầy tiếng cười. Không cần ai nhìn vào và bảo đó là “gia đình lý tưởng”, bởi chúng tôi hiểu – đây là hạnh phúc mà mình chọn.
Hạnh phúc không cần đủ người. Chỉ cần đúng người.
Nếu bạn – người đang đọc câu chuyện này – từng bị tổn thương, từng bị phản bội, từng mất đi niềm tin vào tình thân, vào tình yêu, vào hôn nhân… tôi hy vọng bạn biết rằng: bạn vẫn có thể làm lại. Không phải để chứng minh điều gì với người khác, mà là để chứng minh với chính mình – bạn không đáng bị đối xử như cách họ từng đối xử.
Có thể bạn không được sinh ra trong một gia đình trọn vẹn. Nhưng bạn có thể chọn cách sống làm nên một gia đình trọn vẹn cho mình. Có thể bạn đã từng không là gì trong mắt người khác, nhưng bạn hoàn toàn có thể trở thành người quan trọng nhất với chính bạn.
Giống như tôi – từng bị hại chết bởi những người tôi tin tưởng nhất.
Và rồi, tôi sống lại.
Không phải để trả thù… mà là để bắt đầu.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.