Lam Lam nghe anh nói như vậy, trái tim quặn lại.
Cô cúi đầu, hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tin Phong nhìn thấy cô khóc, lòng anh đau nhói.
Anh muốn đưa tay lau nước mắt cho cô…
Nhưng rồi lại chỉ biết ngồi đó, thở dài trong xót xa.
"Anh nghĩ có lẽ người đàn ông đó rất yêu thương hai đứa nhỏ.
Nếu không thì đã chẳng bỏ ra từng ấy tiền bạc và công sức để có được chúng.
Em đừng quá buồn, nếu anh ta không muốn kết hôn thì tình cảm dành cho hai con chắc chắn là trọn vẹn.
Chúng sẽ không bị ghẻ lạnh đâu."
"Em... em chỉ mong được gặp lại con một lần thôi, chỉ một lần cũng được."
"Được rồi. Anh sẽ giúp em tìm các con.
Nhưng… không phải là bây giờ."
"Tại sao lại không phải bây giờ?"
"Vì hai đứa nhỏ mới chỉ hơn ba tuổi, chưa đến tuổi đi học.
Với gia thế như người đó, chắc chắn sẽ thuê gia sư tại gia để chăm sóc và dạy học.
Ít nhất phải đến năm tuổi, anh ta mới để chúng ra ngoài học chính thức."
"Vậy… em phải chờ thêm ba năm nữa sao?"
"Chỉ còn cách đó thôi.
Cũng may chúng là sinh đôi, tìm kiếm cũng sẽ dễ hơn một chút. Nếu không... đúng là mò kim đáy biển."
Lam Lam cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.
Tin Phong nhẹ nhàng an ủi:
"Trong thời gian này, em cứ nghỉ ngơi, chăm lo cho công việc.
Về quê thăm cha mẹ, ghé thăm sư phụ một chuyến — sư phụ nhớ em nhiều lắm.
Hãy sống thoải mái, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo.
Anh hứa, bằng bất cứ giá nào, cũng sẽ giúp em tìm lại hai đứa nhỏ."
"Em cảm ơn anh..."
"Nhưng mà nè, tại sao lại hóa trang thành bộ dạng này vậy hả?"
"Vì... xinh đẹp thì hay bị soi mói, phiền phức lắm."
"Anh thấy em không cần hóa trang nữa đâu.
Ông chủ đã biết em rất xinh đẹp rồi."
"Nhưng mà..."
"Nếu không thích ăn mặc lộng lẫy, thì mặc bình thường là được.
Đâu cần phải 'ngố tàu' thế này. Nhìn vừa ngố ngố, vừa ngáo ngáo, buồn cười lắm!"
Lam Lam nghe anh miêu tả, ngại đến đỏ cả mặt, cười khúc khích.
Ăn trưa xong, Lam Lam cứ nghĩ sẽ được đưa về công ty.
Không ngờ Tin Phong lại rẽ hướng, đưa cô đến trung tâm thương mại.
Vừa bước xuống xe, anh đã chủ động nắm tay cô kéo vào.
"Sư huynh... đi đâu vậy?"
"Đi mua đồ."
"Em có rất nhiều quần áo rồi..."
"Nhiều thì cũng ngáo ngáo như nhau hết. Người ta nhìn vào lại tưởng nhân viên công ty bị thất lạc phong cách!"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng gì cả. Em thích phong cách nào?"
"Đơn giản là được rồi."
Nghe vậy, anh gọi ngay nhân viên:
"Cô hãy để ý vóc dáng và tính cách của cô ấy.
Không thích váy, ưa giản dị.
Chọn giúp tôi những bộ quần áo phù hợp, thêm giày, dép nữa nhé."
"Dạ, quý khách vui lòng ngồi chờ một chút ạ!"
Hơn nửa tiếng sau, nhân viên mang ra hơn mười lăm bộ quần áo, hai đôi giày thể thao, ba đôi giày cao gót và năm đôi dép da quai hậu.
Tất cả đều giản dị nhưng vẫn rất đẹp, hợp với dáng người và khí chất của Lam Lam.
Cô ngạc nhiên nhìn đống đồ:
"Sao… nhiều thế này?"
Cô không biết rằng các nhân viên bán hàng rất tinh ý.
Đã có người đàn ông đẹp trai đưa bạn gái đến mua sắm, lại còn chủ động bảo “chọn thoải mái”, thì họ đâu ngại mà không gợi ý thật nhiều.
Tin Phong vừa xem vừa gật gù hài lòng, sau đó chọn một bộ cùng một đôi dép quai hậu, yêu cầu Lam Lam thay ra ngay tại chỗ.
Không còn cách nào khác, cô đành làm theo.
Một lúc sau, Lam Lam bước ra từ phòng thử đồ.
Chiếc áo trắng đơn giản, quần kaki ống suông màu be, tóc cột gọn gàng, mắt kính đã tháo bỏ.
Cả người toát lên vẻ nhẹ nhàng như hoa hồng chớm nở — vừa dịu dàng vừa tinh khôi.
Tin Phong nhìn cô đến ngẩn người.
Khi thanh toán, Lam Lam sững sờ nhìn vào hóa đơn:
"Sư huynh... sao nhiều thế này?
Tận 138 nghìn Đài tệ!"
"Đồ tốt thì giá phải khác chứ."
"Thôi… trả lại đi.
Giữ lại bộ em đang mặc và thêm một bộ nữa là được rồi."
"Em định làm mất mặt anh sao?"
"Nhưng mà... đắt quá…"
"Thôi thì… em cứ nghĩ thế này đi — không phải em mặc cho em.
Mà là vì… để giữ mặt mũi cho tổng giám đốc như anh.
Em luôn miệng gọi anh là sư huynh, mà ăn mặc như bị 'đầu tư ngược', ai nhìn chẳng nghĩ anh bị ngáo."
Hai người rời trung tâm thương mại, quay lại công ty vừa đúng giờ làm buổi chiều.
Lam Lam vẫy tay chào Tin Phong, rồi quay về phòng kế toán.
Cô đẩy cửa bước vào, cả phòng đồng loạt quay đầu nhìn.
Cô không còn dáng vẻ ngố ngố, ngáo ngáo như mọi ngày, mà là một thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Hoa nhường nguyệt thẹn, ánh sáng như hội tụ vào mỗi bước cô đi.
Lam Lam không để tâm đến ánh nhìn đó, chỉ đi thẳng đến bàn làm việc.
Trưởng phòng rụt rè đi lại gần:
"Cô Lam Lam… cho tôi xin lỗi vì thời gian qua đã đối xử với cô không tốt."
Lam Lam ngước lên, bình thản hỏi:
"Công việc buổi chiều của tôi là gì?
Lau sàn, pha cà phê, mua đồ ăn vặt?
Nếu có gì thì thống kê hết một lượt cho tôi làm luôn, khỏi tí việc này tí việc kia — mệt lắm!"
"Cô Lam Lam… chúng tôi… chúng tôi biết lỗi rồi.
Cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám như vậy nữa…"
Đã hơn hai tháng trôi qua kể từ hôm Khắc Minh gặp lại Lam Lam ở buổi tiệc nhà họ Trịnh.
Nếu không gặp lại, có lẽ chuyện cũ đã dần phai nhòa, cô và anh mãi mãi chỉ là mối quan hệ mua – bán, chẳng liên quan đến trái tim.
Nhưng từ giây phút ấy, hình ảnh cô không ngừng lởn vởn trong đầu anh.
Muốn quên cũng không xong, muốn nhớ cũng thấy nhói lòng.
Cô đúng là yêu tinh — yêu nghiệt đội lốt người chứ chẳng phải cô gái bình thường!
Anh ngồi trước đống công văn, lòng bức bối không yên.
Bỗng anh đập mạnh tập tài liệu xuống bàn, dựa lưng ra ghế, bực dọc bấm số nội bộ:
"Khúc Lâm, cậu vào đây gặp tôi!"
Vài phút sau, trợ lý đặc biệt đẩy cửa bước vào, cung kính:
"Tổng giám đốc, có chuyện gì cần dặn ạ?"
Khắc Minh nhìn thẳng vào anh, giọng trầm xuống:
"Khúc Lâm, cậu hãy đi điều tra... về người phụ nữ đó cho tôi."
Mặt mũi Khắc Minh hằm hằm, cứ như thể nếu cô có mặt ở gần, anh sẽ túm cô ra mà trút giận cho bằng được.
Tự mình quyết định, tự mình đau khổ, rồi giờ lại muốn tìm người ta về để bắt đền tội.
Nhưng anh đâu biết — cái tính khí ngang ngược, bá đạo và vô lý của mình lại chính là con dao nhọn, đang từng chút một *** vào tim.
Khúc Lâm hiểu quá rõ tính cách của anh, bởi vậy không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
"Dạ thưa Tổng giám đốc, tôi sẽ đi điều tra về cô ấy."
Tại trụ sở Tập đoàn Đỉnh Phong chi nhánh Đài Bắc, trong phòng kế toán, Lam Lam ngồi làm việc nhàn nhã, thần thái tĩnh lặng và đầy khí chất.
Toàn bộ nhân viên trong phòng đều vừa ngỡ ngàng vừa lo lắng.
Ai cũng biết rõ — trong suốt hai tháng qua, họ đã đối xử với cô không ra gì, nhất là trưởng phòng và phó phòng.
Tất cả đều im thin thít, không ai dám hé lời.
Lúc này, thư ký riêng của giám đốc điều hành mở cửa bước vào.
"Cô Lam Lam, Tổng giám đốc mời cô sang phòng làm việc có chút chuyện ạ."
Lam Lam nghiêng đầu hỏi nhẹ:
"Cô có biết sư huynh tôi gọi tôi vì việc gì không?"
"Dạ… hình như là chuyện hai tháng qua cô bị bắt làm những việc tạp vụ trong phòng kế toán.
Tổng giám đốc đang rất giận.
Giám đốc điều hành hiện tại cũng đang ‘bất động’ ngồi chờ bên ấy.
Giờ chỉ có cô Lam Lam mới có thể cứu vãn được tình hình..."
"Vậy thì chúng ta đi thôi."
Lam Lam theo chân thư ký bước ra khỏi phòng.
Mọi người trong phòng kế toán nhìn theo, lòng như lửa đốt.
Họ hiểu — nếu mất việc ở Đỉnh Phong, không chỉ lương cao mất, mà đi đâu cũng sẽ phải chịu cảnh “ma mới bị ma cũ bắt nạt”.
Hai tháng làm việc ở đây bằng ba tháng ở nơi khác, giờ ai cũng run rẩy như cá nằm trên thớt.
Đứng trước cửa phòng Tổng giám đốc, Lam Lam đưa tay gõ nhẹ:
"Cốc, cốc, cốc..."
"Tôi mời, vào đi."
Cô đẩy cửa bước vào.
Căn phòng rất rộng, ánh sáng tràn ngập, phía cửa sổ hướng Đông nên đón trọn ánh nắng ban mai.
Một bên là bàn làm việc, một bên là khu tiếp khách với ghế sofa lớn.
Tin Phong đang ngồi giữa, trước mặt là chiếc bàn thủy tinh trong suốt, hai bên là giám đốc điều hành và phó giám đốc — cả hai đều đang căng thẳng như ngồi trên đống lửa.
Anh thấy cô bước vào thì mỉm cười nhẹ.
"Lam Lam, ngồi đi."
Cô đến ghế sofa ngồi xuống, mỉm cười chào anh:
"Sư huynh gọi em à?"
"Ừ, em tính xử lý chuyện nhân viên cũ bắt nạt nhân viên mới thế nào?"
"Chuyện này ở công ty nào cũng có.
Nhưng nếu muốn chấm dứt để nhân viên mới được phát huy khả năng, thì không khó."
"Vậy nói thử xem nào."
"Trước tiên, phải phạt ngay phòng kế toán để làm gương."
"Phạt thế nào?"
"Trừ hai tháng tiền thưởng chuyên cần vì biến đồng nghiệp mới thành người phục vụ cá nhân cho cả phòng."
"Tiếp theo?"
"Chúng ta nên làm hai thùng thư.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.