Chương 22

Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 12/04/2025 17:31:48

Anh đưa tay gỡ vòng tay đang ôm từ phía sau của cô. Lo sợ anh sẽ biến mất, cô vội vàng chạy tới, chắn trước mặt anh.


Trong giây phút rối bời, cô không nghĩ được gì khác – bỗng nhào tới, hôn anh.


Khắc Minh bất ngờ, rồi cong môi cười. Anh không khách sáo nữa – tay ôm chặt lấy cô, môi lưỡi cuồng nhiệt đáp lại. Hai cơ thể quyện vào nhau đầy bối rối và khát khao.


Anh nhanh chóng tìm đến những điểm nhạy cảm, chạm vào từng nơi từng nơi một, những nơi từng là của anh.


Bàn tay anh chạm vào đường cong mềm mại. Cô không mặc nội y bên trong – sau khi tắm, chỉ mặc một chiếc áo rộng.


Sự chủ động của cô đã khiến anh càng không thể kiềm chế.


Từng chiếc khuy áo được mở ra. Anh cúi đầu, tham lam đắm chìm trong vẻ đẹp của cô. Cô ưỡn người theo từng động tác của anh, hơi thở dồn dập, không thể giấu được phản ứng cơ thể.


Bàn tay anh tiếp tục khám phá, di chuyển xuống dưới – tìm đến nơi sâu thẳm nhất nơi cô từng thuộc về anh. Mọi giới hạn bị phá vỡ.


Không chờ đợi thêm, anh nhẹ nhàng hòa vào cô, từng chuyển động sâu dần, cuốn cô vào cảm giác mê say khó diễn tả thành lời.


Cô run rẩy trong vòng tay anh – vừa đau, vừa nhớ, vừa khao khát – cả thể xác lẫn tâm hồn đều bị người đàn ông này chiếm trọn.


Cả hai quấn lấy nhau không rời. Họ như hai linh hồn từng lạc mất, giờ đây tìm được nhau qua từng cái ôm, từng nụ hôn, từng hơi thở ấm nóng.


Anh cúi đầu, khẽ hỏi:


"Em… không từng yêu ai sau khi rời xa tôi sao?"


Cô khẽ mở mắt ra, ánh nhìn dịu dàng dừng lại trên gương mặt người đàn ông đang phủ lấy mình. Giọng cô yếu ớt vang lên, nhưng lại chân thành đến lay động:


"Trong lòng tôi… chỉ luôn nghĩ đến hai đứa con nhỏ của mình. Làm gì còn chỗ để chứa nổi hình bóng của ai khác nữa..."


Câu trả lời khiến trái tim người đàn ông kia ấm lên rõ rệt. Anh cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn – lần này không phải là cuồng nhiệt hay bá đạo như những nụ hôn trước đó, mà lại dịu dàng và ngọt ngào, như một lời khẳng định.


Ở bên dưới, thân thể hai người vẫn hòa quyện, nhịp đập gắn chặt lấy nhau. Dời môi, anh ghé sát bên tai cô, thầm thì:


"Vậy… ngoài hai cục cưng ra, lòng em… có từng nghĩ đến tôi không?"


Cô đỏ mặt, xấu hổ đến mức không biết phải nhìn đi đâu. Tên đàn ông này, rõ ràng biết rõ là có, vậy mà còn cố tình hỏi như thế.


Hai tay cô đang đặt trên ng** anh, vì ngượng nên tức tối… bấm nhẹ một cái vào "hạt đậu đen" trước ng** anh. Anh giật mình, nheo mắt nhìn cô:


"Em đừng làm nó sưng lên. Về nhà hai đứa nhỏ thấy sẽ rất đau lòng đấy!"


Cô cười khẽ:


"Anh còn dám nói? Có ai lại để con mình Pu' ngủ mỗi tối như anh không? Mỗi đứa một bên..."


Anh khẽ thở dài, giọng trầm hẳn đi:


"Anh rất thương các con."


"Chúng… là tất cả đối với tôi."


Câu nói khiến anh xúc động. Anh cúi xuống, đặt môi lên trán cô, rồi ôm cô chặt hơn nữa. Những cảm xúc chân thành đan xen cùng khát khao, khiến anh không kiềm được, lại một lần nữa siết chặt vòng tay. Những chuyển động nhịp nhàng lại tiếp tục – đắm say, êm ái, như để xoa dịu cho cả hai một phần nhớ nhung dồn nén.


Một dòng ấm nóng chảy sâu vào *** của cô, khiến cánh hoa tưởng chừng như đang khẽ run lên trong thỏa mãn. Họ cùng thở hổn hển, rồi lặng đi trong cảm giác thăng hoa vừa trọn vẹn.


Anh nhìn cô – dịu dàng, bình yên nằm *** mình, khẽ cười:


"Em thấy hài lòng chứ?"


Cô bật cười, rồi lại quay đi vì quá xấu hổ, không dám nhìn vào ánh mắt tà mị kia. Anh thích thú với biểu cảm của cô, liền chống tay, rút người ra và bế cô vào phòng tắm.


Hai người tắm rửa cùng nhau – cô ngượng đến mức chẳng biết để mắt ở đâu, còn anh lại thong thả, tự nhiên đến mức đáng ghét.


Sau khi xong xuôi, anh bế cô trở lại phòng, đặt nhẹ lên giường. Ánh đèn dịu dàng phủ lên thân thể mềm mại của cô, làm nổi bật từng đường cong quyến rũ, khiến anh lại nuốt nước bọt một cách vô thức.


Nhưng anh cố kìm lại.


Không để bản thân bị cuốn theo lần nữa, anh nằm cạnh cô, ghé sát tai thì thầm:


"Chủ nhật tuần này… tôi sẽ đưa em đến gặp các con. Em muốn làm món gì hay mua gì cho chúng thì chuẩn bị trước đi."


Cô nghe xong, mừng rỡ ôm chầm lấy anh.


"Cảm ơn anh!"


"Đừng quá xúc động như vậy. Em ôm chặt tôi thế này, sao tôi ngồi dậy nổi?"


Anh cười trêu, hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.


"Hay là… lại thêm một hiệp nữa?"


Cô đỏ bừng mặt, vội buông tay ra. Trong lúc anh đang định đứng dậy, cô bỗng bật dậy túm lấy góc chiếc mặt nạ kéo mạnh, hy vọng có thể nhìn được khuôn mặt thật sự của anh.


Nhưng… phía bên trong vẫn là một lớp mặt nạ mỏng khác – dán khít và rất chắc.


Anh không hề bất ngờ, môi nhếch lên cười lạnh:


"Tôi đã đoán được em sẽ làm vậy. Bên trong là mặt nạ lột tế bào chết. Xem ra… tôi cần suy nghĩ lại về việc có nên cho em gặp hai đứa nhỏ hay không."


Cô run lên, vội vã líu lưỡi:


"Đừng! Tôi… tôi không dám nữa. Là lỗi của tôi. Tôi… tôi rất nhớ các con."


Anh không trả lời. Rời khỏi giường, anh đi vào phòng tắm. Khi quay ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Anh cầm điện thoại lên gọi về nhà.


Tiếng chuông vang lên, giọng trẻ con đáng yêu vang lên bên kia:


"Alô, con gái cục cưng của cha đây!"


"Cha đây, cô công chúa nhỏ của cha."


"Cha đi đâu vậy? Không về ngủ với con sao?"


"Hôm nay cha bận chút việc. Hai anh em qua ngủ với bà nội nhé."


"Vâng, thưa cha! Con gái yêu của cha nghe rõ!"


Cuộc gọi được mở loa ngoài, Lam Lam nghe được từng lời. Giọng bé gái nhỏ nhắn, dễ thương ấy khiến trái tim cô thắt lại. Cô muốn được ôm các con đến phát điên.


Anh cúp máy, bắt đầu thay đồ. Cô ngồi dậy, vẫn trần trụi trong chăn, vội chạy tới ôm anh từ phía sau:


"Anh bảo sẽ cho tôi gặp con… sao bây giờ lại muốn bỏ đi?"


"Em có định… mang các con rời khỏi tôi không?"


"Không! Tôi không dám đâu."


"Bây giờ em không có quyền giám hộ. Nếu em làm điều gì dại dột, sẽ bị quy vào tội bắt cóc. Và khi tôi đưa các con sang Mỹ, em sẽ không bao giờ được gặp lại chúng nữa. Em hiểu không?"


Cô lặng người, gật đầu:


"Tôi biết… tôi sẽ không làm gì ngu ngốc đâu."


"Xem thái độ của em thế nào đã. Chủ nhật, tôi sẽ cân nhắc."


Anh quay người bước ra. Cô vội hỏi:


"Vậy… bây giờ anh đi đâu?"


"Đi tìm chỗ ngủ."


"Anh có thể ở lại đây… cũng được mà?"


"Nhưng nếu tôi ở lại, em sẽ lại làm tôi bực mình như vừa rồi."


"Không… tôi sẽ không có ý định tháo mặt nạ nữa đâu."


Anh không đáp, vẫn lặng lẽ rời đi. Để lại cô đứng đó, trơ trọi trong căn phòng chỉ còn mùi hương lẩn khuất của cả hai.


Khắc Minh bước vào thang máy, bấm tầng hầm để xuống. Nhưng khi tới nơi, anh lại bấm trở lên tầng 10. Thang máy mở ra, chiếc mặt nạ đã được tháo khỏi khuôn mặt tuấn tú điển trai của anh.


Anh mở cửa, bước vào căn hộ của mình rồi ngồi xuống ghế sofa, bật laptop lên. Tiếng khóc của Lam Lam vang lên từ hệ thống ghi âm khiến anh hơi chột dạ. Có phải anh đã quá tệ bạc với cô rồi không?


Anh đã bí mật đặt hai máy ghi âm nhỏ: một ở phòng khách, một ở phòng ngủ. Giờ đây, tiếng nức nở của cô khiến lòng anh khẽ se lại. Anh cầm điện thoại lên gọi cho cô. Nhưng Lam Lam lúc ấy đang rất buồn, không có tâm trạng để nghe máy.


Khi chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, cô mới cầm lên — là một số lạ. Lau nước mắt, cô bắt máy:
— "Alo, xin hỏi ai ở đầu dây vậy ạ?"
— "Là tôi."


Nghe ra giọng anh, Lam Lam khẽ run lên, nói không nên lời:
— "Là anh... thiếu gia?"


— "Em đang khóc phải không?"
— "Không... không có."
— "Tôi đã suy nghĩ lại. Tôi sẽ cho em gặp các con. Nhưng em không được làm điều gì ngu ngốc, vì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."
— "Tôi... tôi không dám..."
— "Nếu em ngoan ngoãn, tôi sẽ cân nhắc lại chuyện giữa chúng ta."
— "Anh nói gì?"
— "Các con cần người chăm sóc. Còn tôi thì cần một người... làm ấm giường."
— "Anh... anh nói tôi sẽ được về sống với các con sao? Có thật không?"
— "Còn tùy biểu hiện của em."
— "Chỉ cần được ở bên các con, cho dù phải làm trâu làm ngựa, tôi cũng chấp nhận."
— "Vậy ăn tối rồi nghỉ ngơi đi, đừng khóc nữa."
— "Dạ..."

NovelBum, 12/04/2025 17:31:48

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện