Anh cúp máy.
Lam Lam không giấu được niềm vui. Chủ nhật sẽ được gặp các con. Cô thề sẽ ngoan ngoãn làm theo lời anh, chỉ mong được sống bên cạnh bọn trẻ. Dù có phải làm ấm giường mỗi đêm, cô cũng chấp nhận — bởi vì thân thể cô từ lâu đã không còn là của riêng cô nữa.
Khắc Minh cũng đứng dậy đi ngủ sau cuộc gọi ấy. Nhưng anh trằn trọc, nghĩ mãi về những điều Lam Lam từng trải qua. Từ lúc anh bỏ cô ở lại biệt thự Đài Nam đến nay, bao nhiêu thiếu gia từng thương thầm nhớ trộm, nhất là Lã Tin Phong — vậy mà cô vẫn một lòng tìm con.
Gặp lại anh, cô sẵn sàng trao thân không một chút do dự. Chẳng phải điều đó có nghĩa, trong lòng cô vẫn có anh sao? Các con cần mẹ, còn anh cũng cần có một người phụ nữ bên cạnh. Nhưng... cứ để mọi thứ từ từ, vì giờ đây, mọi chuyện đều nằm trong tay anh. Không có gì phải vội.
Sáng hôm sau, Khắc Minh bước vào công ty với tâm trạng vô cùng phấn chấn. Người có chuyện vui thì khó giấu, các nhân viên đều cảm nhận được điều ấy rất rõ.
Đến hai giờ chiều, anh cầm điện thoại gọi cho cô. Lam Lam đang ngồi làm việc trong văn phòng, vừa thấy số lạ gọi tới — là anh — đôi mắt cô liền sáng lên. Cô vội vàng bắt máy:
— "Alo."
— "Em đi làm chứ?"
— "Dạ, có ạ."
— "Hôm nay về sớm nấu cơm đi. Tôi qua ăn tối cùng em."
— "Dạ!"
— "Nấu sớm một chút. Ăn xong tôi còn về với các con."
— "Dạ..."
Tiếng “dạ thưa” nhẹ nhàng của cô khiến anh cảm thấy thoải mái, dễ chịu đến lạ.
Lam Lam nghe anh nói sẽ đến nhà ăn cơm, cô vội vàng sắp xếp công việc để về sớm nấu ăn. Cô ghé siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, rồi tất tả chạy về, y như một bà vợ đảm đang đang chuẩn bị cơm nước cho chồng đi làm về vậy.
Năm giờ chiều, Lam Lam xách theo một túi đầy ắp đồ ăn bước vào nhà. Cô vội vàng đeo tạp dề, bắt tay vào bếp. Đến hơn sáu giờ tối, mọi thứ đã sẵn sàng. Cô nhanh chóng tắm rửa, thay một bộ đồ ở nhà mát mẻ, thoải mái. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, chuông cửa liền vang lên.
"Đinh đong..."
Lam Lam bước nhanh đến màn hình điện tử. Trên đó là hình ảnh người đàn ông đeo mặt nạ quen thuộc đang đứng trước cửa. Anh nở một nụ cười nhẹ, như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Cô mở cửa cho anh vào nhà. Ngay lập tức, mùi thơm từ các món ăn nghi ngút khói lan tỏa khắp căn hộ. Lam Lam ngẩng lên nhìn anh, nhẹ nhàng nói:
— “Tôi nấu cơm xong rồi, chúng ta ăn thôi.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt nửa bỡn cợt nửa sâu thẳm, môi cong lên:
— “Nhưng tôi vẫn chưa muốn ăn cơm bây giờ.”
Vừa dứt lời, anh nắm lấy tay cô kéo nhẹ. Cô mất đà ngã vào vòng tay anh. Đôi môi mỏng áp sát lấy môi cô, hôn ngấu nghiến, đắm say.
"Ưm... ưm..."
Lam Lam bất ngờ, nhưng không phản kháng. Anh cúi xuống bế cô lên, bước thẳng về phía phòng ngủ. Thân hình cao lớn đè chặt lấy cô, từng lớp áo quần bị anh gỡ bỏ không chút do dự.
Lam Lam hơi run rẩy khi nhận thấy ánh mắt anh lướt qua từng đường nét cơ thể mình — trắng ngần, mảnh mai, nhưng mềm mại và nữ tính. Cô cảm nhận được sự khao khát trong vòng tay anh, thứ mà suốt bốn năm qua cô chưa từng thấy lại lần thứ hai.
…
Sau những phút giây cuồng nhiệt, cả hai nằm ôm chặt lấy nhau, thở dốc. Anh đưa mắt nhìn người phụ nữ đang gối đầu lên ng** mình, trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng khó tả. Lam Lam xấu hổ nhắm mắt lại, không dám nhìn anh.
Anh cười khẽ, đứng dậy mặc lại quần áo, rồi lấy khăn nhẹ nhàng lau chùi cho cô như một thói quen đầy thân mật. Lam Lam lặng yên, để mặc anh chăm sóc, trong lòng ngập tràn những cảm xúc khó gọi thành tên.
Khi cả hai ngồi vào bàn ăn, Lam Lam vẫn cúi đầu không dám ngước lên. Anh thấy vậy chỉ bật cười:
— “Em y như cô gái mới biết yêu lần đầu vậy.”
…
Tại khách sạn năm sao ở Đài Bắc, cuộc gặp giữa hai Tổng giám đốc — Tin Phong và Kỳ Văn — diễn ra suôn sẻ. Hợp đồng chuyển nhượng đất được ký kết, ngân hàng Á Đông Thịnh Vượng chính thức trở thành nhà đầu tư cho dự án của Hoàng Long. Mọi thủ tục đều hoàn tất nhanh chóng.
Tuy nhiên, cả hai đều cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt ở Lam Lam. Cô vui vẻ, tươi tắn và xử lý mọi việc với tốc độ lạ thường — không còn vẻ trầm lặng hay dè dặt như trước.
...
Về phía Khắc Minh, mỗi ngày anh đều gọi về cho các con:
— “Cha bận việc, không về kịp đâu.”
Nhưng chỉ có một người biết rõ anh bận chuyện gì — người đang nấu cơm cho anh, và cũng là người khiến anh không thể rời xa.
Thứ bảy, khi chỉ còn một ngày nữa là đến chủ nhật — ngày anh hứa sẽ đưa cô về gặp các con — trong lòng Lam Lam như có cả trăm đóa hoa nở rộ. Cô dọn dẹp lại nhà cửa, chuẩn bị một bữa cơm thật ngon, đầy mong chờ.
Tiếng chuông cửa vang lên.
“Đinh đong...”
Cô chạy vội ra bật màn hình điện tử. Là anh — người đàn ông đeo mặt nạ đáng ghét đó. Vẫn biết trái tim anh còn đầy phòng bị, vẫn chưa thật sự tin tưởng cô… nhưng mặc kệ. Tin hay không, trái tim anh có cô hay không, giờ cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là — cô sắp được gặp lại các con.
Nếu như anh cho phép cô quay về chăm sóc chúng, cho dù là *** phận một người giúp việc trong nhà, cô cũng cam lòng.
Cô mở cửa. Người đàn ông đeo mặt nạ bước vào, ánh mắt như đã quen với lối vào căn hộ này — một căn hộ có người đang chờ anh từng tối, đúng với cái nghĩa cô là "người làm ấm giường" cho anh.
Ngày nào cũng vậy, anh đến là bế cô lên giường.
Cô đã quen với những lần anh mạnh mẽ chiếm lấy — như những cơn bão đổ bộ, cuồng nhiệt và không có chỗ để né tránh. Nhưng cũng chính những đêm như thế, cô cảm nhận được sự tồn tại của mình, được yêu — dẫu là theo cách kỳ lạ, lạnh lùng và chẳng rõ ràng chút nào.
Sau cơn mưa tình ái, hai người lại cùng ngồi vào bàn ăn như thường lệ. Không khí thoáng chốc yên bình đến lạ. Lam Lam đã quen với việc có anh ăn cùng bữa cơm tối — dù anh chẳng nói nhiều.
Bất ngờ, anh ngập ngừng lên tiếng:
— "Lam Lam…"
Lần đầu tiên kể từ khi gặp lại, cô nghe anh gọi thẳng tên mình. Cô ngước lên, bắt gặp vẻ mặt hơi khó xử của anh. Trái tim cô bỗng đập loạn lên một nhịp.
Đừng nói là anh lại đổi ý…
— "Anh nói đi." — cô lo lắng hỏi, ánh mắt không giấu được bất an.
Anh cắn môi, như đang đắn đo, rồi nói khẽ:
— "Tôi… tôi xin lỗi."
Một câu "xin lỗi" đơn giản nhưng lại khiến lòng cô run lên. Sắc mặt cô tái nhợt, toàn thân lạnh đi. Cô nhìn chằm chằm vào anh, giọng run rẩy:
— "Anh lại đổi ý? Không muốn cho tôi gặp các con nữa sao? Anh muốn tôi làm ấm giường cho anh — tôi đã làm. Anh muốn tôi làm gì — tôi cũng đã làm. Giờ anh lại định rút lời?"
Thấy cô phản ứng kích động như vậy, anh khẽ nhíu mày.
— "Ý tôi không phải vậy."
— "Vậy… là sao?"
— "Khi đến gặp các con, em… hãy xưng là ‘dì’ được không? Và đừng nói nhiều về bản thân em. Được chứ?"
Cô im lặng giây lát rồi gật đầu, giọng nhỏ đi:
— "Được rồi… tôi biết rồi."
— "Sáng mai, chín giờ tôi đến đón em."
— "Dạ."
…
Ăn tối xong, anh rời đi. Lam Lam nhanh chóng vào bếp, chuẩn bị chiếc bánh xoài — món bánh tuổi thơ cô vẫn thường được mẹ làm cho ăn. Cô muốn hai đứa trẻ cũng được thưởng thức hương vị ấy, như một cách truyền lại kỷ niệm.
Cô kiểm tra lại quà mình đã chuẩn bị — một con 乃úp bê cho con gái, và một chiếc máy bay điều khiển từ xa cho con trai. Đêm đó, cô thao thức mãi không ngủ được.
…
Sáng hôm sau, đúng tám giờ năm mươi, xe của anh đã đậu dưới tầng hầm. Điện thoại reo. Cô lập tức xách túi, tay ôm hộp bánh cùng quà đã chuẩn bị, vội vã xuống dưới.
Cửa bên phụ bật mở. Cô ngồi vào ghế, chưa kịp thở thì anh quay sang, cầm chiếc khăn lụa đưa cho cô:
— "Tôi không muốn em biết đường đến biệt thự. Vậy nên… em có thể bịt mắt lại được chứ?"
Lam Lam gật đầu, cầm lấy khăn, tự mình quấn kín mắt. Cô không muốn trái ý anh. Giữa hai người đã từng là một cuộc mua bán — có qua có lại. Nhưng rồi cô là người phá bỏ thỏa thuận vì không thể quên được các con. Giờ được anh cho gặp chúng, với cô đã là đủ rồi.
Nếu có thể, cô sẵn sàng đến làm người giúp việc để được ở gần các con, không cần trả công, chỉ cần ba bữa cơm mỗi ngày. Tất cả còn phụ thuộc vào việc… cô có đủ ngoan ngoãn hay không.
Chiếc xe lướt đi gần một tiếng thì dừng lại.
— "Em có thể tháo khăn ra rồi." — anh lên tiếng.
Lam Lam hồi hộp, tim đập thình thịch, cô đưa tay lên ôm lấy ng** để cố trấn tĩnh lại. Khi bình tĩnh trở lại, cô đẩy cửa xe bước xuống, cầm theo những món đồ đã chuẩn bị sẵn. Anh đi trước, cô lặng lẽ bước theo sau.
Trong phòng khách, Khắc An và Chiêu Dương đang cùng gì Thẩm vui đùa. Thấy cha bước vào, Chiêu Dương reo lên rồi chạy vội đến, nhào vào lòng anh:
"Cha! Cha để con gái yêu dấu và anh cả chờ nãy giờ rồi đấy!"
"Cha xin lỗi hai cục cưng yêu dấu nhé! Tại cha còn phải đi đón Gì xinh đẹp đến nữa nên về trễ."
Nghe cha nói là đi đón Gì xinh đẹp, hai anh em đồng loạt nhìn ra phía sau. Đúng là có một Gì xinh đẹp thật, lại còn xinh đẹp tuyệt trần nữa là đằng khác. Chiêu Dương chu cái miệng nhỏ xíu lại, Khắc An cũng đứng im lặng không nói gì. Rồi Chiêu Dương từ trên tay cha tụt xuống, kéo tay anh trai bỏ chạy lên lầu. Cánh cửa phòng đóng lại, bên trong vọng ra tiếng khóc hu hu.
Gì Thẩm và Lam Lam còn chưa kịp chào hỏi nhau lấy một câu thì đã phải cùng mọi người chạy vội lên theo. Anh đứng trước cửa gõ nhẹ, dịu giọng:
"Khắc An, Chiêu Dương, các con mở cửa cho cha đi nào."
Tiếng non nớt vang lên từ trong phòng:
"Không... không mở đâu! Cha quên mẹ rồi! Cha muốn cưới vợ hai! Cha không thương tụi con nữa hu hu..."
"Cha chưa bao giờ quên mẹ các con. Cũng chưa từng có ý định cưới vợ hai đâu!"
"Thế thì Gì xinh đẹp kia là ai? Sao cha đưa Gì ấy đến gặp tụi con? Chẳng phải cha định cho tụi con làm quen để cưới Gì ấy à?"
"Không phải đâu! Gì xinh đẹp là người thân của mẹ con. Là người thân thì mới giống nhau đến thế chứ."
Lam Lam đứng ᶘếᶖ lặng bên cạnh, lắng nghe từng lời đối thoại. Hai nhóc nhỏ nghe nói là người thân của mẹ thì mới ngừng khóc, rồi khẽ mở cửa. Khắc An ló đầu ra trước, nheo nheo mắt quan sát rồi chui vào lại, nói nhỏ gì đó với em gái. Sau vài lần thò đầu ra nhìn Lam Lam, như đã xác định được là... giống thật, Khắc An mở cửa hẳn, đi thẳng tới trước mặt Lam Lam.
"Con chào Gì xinh đẹp! Con xin lỗi vì đã hiểu lầm ạ."
Lam Lam ngồi xuống, dang tay ôm lấy cậu bé, nước mắt rơi lã chã.
"Không, không đâu... con không cần phải xin lỗi. Là Gì mới là người phải xin lỗi. Cho Gì ôm con thêm chút nữa nhé?"
Chiêu Dương cũng rụt rè bước tới. Nhìn cô bé, Lam Lam như thấy mình thuở nhỏ – đúng là bản sao hoàn hảo. Cô bé chu miệng:
"Gì xinh đẹp, Chiêu Dương xin lỗi!"
Lam Lam ôm chặt lấy hai con vào lòng, nước mắt không kìm được nữa, cứ thế rơi xuống má từng giọt. Cô hôn nhẹ lên má từng đứa con, lòng nghẹn ngào hạnh phúc. Sau một lúc, Lam Lam lấy đồ chơi đưa cho hai bé, rồi đem chiếc bánh xoài tự tay làm từ sáng sớm ra cắt cho các con. Cô nhẹ nhàng nói:
"Đây là bánh xoài, món bánh mẹ các con ngày xưa thích ăn nhất."
Nghe vậy, hai bé thi nhau ăn ngon lành, đến nỗi bụng căng tròn. Đến bữa trưa, gì Thẩm đã chuẩn bị sẵn nên chỉ cần dọn ra là có thể dùng ngay, chỉ có ba người lớn ăn vì hai bé đã no bánh.
Sau bữa trưa, ba cha con cùng đưa nhau lên phòng ngủ. Anh nằm giữa, hai đứa nhỏ nằm hai bên, mỗi đứa lại vén áo cha lên để ngắm nghía và ngậm lấy “hạt đậu đen” của cha, giống như hai chú cún con đáng yêu.
Gì Thẩm và Lam Lam trò chuyện thật lâu dưới lầu. Đến khi cô lên xem, vừa mở cửa phòng thì thấy cảnh tượng ấy... Cô đứng khựng lại. Anh ngước nhìn về phía cửa:
"Em qua đây đi, đứng ở đó làm gì?"
"Dạ..." – cô nhẹ nhàng bước lại.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.