Chương 24

Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 12/04/2025 17:32:45

Hai nhóc vẫn vô tư ngậm Pu’ cha, Chiêu Dương ngẩng lên, chu cái miệng nhỏ nhắn:


"Gì xinh đẹp nằm cạnh con nha!"


Cô bé vừa nói vừa vui vẻ dạt sang một bên chừa chỗ. Lam Lam cảm thấy ấm áp đến lạ. Cô nhẹ nhàng bước tới, nằm cạnh con gái.


Khắc An ngừng Pu’, ngồi lên, nói:


"Cha ơi, hay là cho Gì xinh đẹp về chăm sóc tụi con đi. Gì là người thân của mẹ, tụi con rất thích!"


"Được, một thời gian nữa Gì thu xếp xong công việc, sẽ về chăm sóc cho tụi con."


"Hoan hô cha yêu dấu!" – Chiêu Dương thích thú vỗ tay, rồi quay sang nhìn Lam Lam...


"Gì xinh đẹp sẽ về chăm sóc cho các con nhé! Nhưng mà gì đến nhà con, thấy cha con tháo mặt nạ ra, đừng có thấy cha con đẹp trai quá rồi đem lòng say mê đấy!"
Chiêu Dương nói xong lại ghé sát vào tai cô thì thầm:
"Cha con nói, ngoài mẹ con ra sẽ không yêu thêm ai nữa đâu! Nên gì đừng có mà thấy cha con đẹp trai rồi lại si mê, khổ lắm đấy!"
Chiêu Dương nói xong còn đưa ánh mắt nghiêm túc nhìn Lam Lam, như đang cảnh báo rất rõ ràng: đừng có ***ng vào mà chuốc lấy đau lòng.


Lam Lam cũng nghiêm túc đáp lại ánh mắt đó:
"Gì xinh đẹp sẽ không si mê vẻ điển trai của cha con đâu. Gì rất sợ sẽ bị đau khổ."
Chiêu Dương gật gù ra vẻ rất tán thành.


Cả nhà bốn người nằm trên giường thấy chật chội, thế là kéo nhau xuống sàn nằm. Sàn nhà mát lạnh, hai nhóc nhỏ lăn qua lăn lại, Khắc An nằm cạnh cha, còn Chiêu Dương nằm giữa – một bên là Gì xinh đẹp, một bên là cha – cô bé vô cùng thích thú, quay bên nào cũng là người mình yêu thương. Quá đỗi hạnh phúc.


Cả nhà quây quần bên nhau chẳng bao lâu thì trời đã nhá nhem. Sáu giờ chiều, anh gọi Khúc Lâm đến đón gì Thẩm cùng hai nhóc nhỏ về biệt thự Lữ gia, còn Lam Lam do chính anh đưa về. Cô quyến luyến không muốn rời xa hai đứa con nhỏ, nhưng cũng đã đến lúc phải tạm biệt. Nhìn theo bóng hai bé lên xe, cô không kìm được nước mắt, hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài.


Đời vốn dĩ là vậy! Con người đôi khi nói một đằng, làm một nẻo. Trước kia, cô chỉ nghĩ đơn giản là sinh cho anh một đứa con để đổi lấy tiền cứu em trai. Nhưng khi cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang lớn dần trong cơ thể mình, cô lại mong muốn được ôm ấp, chăm sóc chúng thêm vài tháng.
Ngày anh đưa hai đứa nhỏ đi, bỏ lại cô một mình ở biệt thự Đài Nam, là những ngày cô vật vã nhất. Chỉ với mong muốn được gặp lại con một lần, mà cô đã một thân một mình lặn lội đến tận Đài Bắc.
Bây giờ được ôm các con trong tay rồi, cô lại mong được anh "ân xá", được đến nhà anh ở, cho dù chỉ làm người giúp việc cũng được – chỉ cần được nhìn thấy các con mỗi ngày là đủ.


Cô đang miên man suy nghĩ thì tiếng anh vọng lại:
"Chúng ta về thôi!"
Lam Lam gật đầu, đi theo anh rời khỏi biệt thự. Trên xe, anh lại đưa cô chiếc khăn lụa – lần nào cũng vậy, anh không muốn cô biết đường đến biệt thự – và cô vẫn ngoan ngoãn làm theo.


Những tuần sau đó, chủ nhật nào Lam Lam cũng được anh đưa đến gặp các con. Cả nhà bên nhau vui vẻ, ấm áp như một gia đình thật sự. Hai nhóc nhỏ càng lúc càng quấn Gì xinh đẹp, cứ nằng nặc muốn cha đưa Gì về nhà ở cùng.


Một buổi chiều, anh xoa đầu Chiêu Dương rồi nhỏ nhẹ nói:
"Con gái yêu dấu! Để ngày mai cha đi công tác nước ngoài đã. Chuyến này cha đi một tuần, về xong cha sẽ đón Gì xinh đẹp về ở chung với các con. Chịu không nào?"


"Chịu! Con chịu! Hoan hô cha! Nhưng cha ơi, vậy Gì xinh đẹp phải ngủ chung giường với tụi con luôn nha!"
"Được! Sẽ cho Gì xinh đẹp ngủ chung giường với cha con mình luôn."


"Vậy con ngủ ở giữa! Một bên là Gì xinh đẹp, bên kia là cha, bên ngoài nữa là anh cả. Vậy có công bằng chưa cha?"
"Cha thấy rất công bằng rồi! Nhưng con phải hỏi xem Gì xinh đẹp có đồng ý không đã chứ?"


Đôi mắt ngây thơ tròn xoe của Chiêu Dương ngước lên nhìn Lam Lam:
"Gì xinh đẹp thấy sắp xếp như vậy có ổn không?"
"Được, được! Gì xinh đẹp đồng ý!"
"Hoan hô!" – Chiêu Dương cười híp cả mắt.


Trời đã tối, Khúc Lâm đến đón gì Thẩm và hai bé về lại Lữ gia. Nhìn chiếc xe dần khuất sau cánh cổng, Lam Lam vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Anh nói chuyến công tác lần này về sẽ đón cô về nhà – sống chung với các con. Cô đã quyết định sau khi về sẽ viết đơn từ chức, ở nhà chăm sóc hai đứa con nhỏ là đủ rồi.


Khi hai người rời khỏi biệt thự, lần này anh không bắt cô bịt mắt nữa. Cô vui vẻ ngắm cảnh vật bên ngoài, lòng nhẹ nhõm. Tiếng anh trầm ấm vang lên:
"Sáng mai chín giờ anh bay. Lần này về, anh sẽ đón em về sống chung với ba cha con anh."


Nghe đến đó, nước mắt cô lại chực trào. Cô ngước nhìn anh, giọng nghẹn ngào:
"Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này..."


Cô tựa đầu lên vai anh, nức nở. Anh một tay cầm lái, tay còn lại dịu dàng vuốt tóc cô:
"Anh đi Mỹ!"
"Vâng..."


Khi về đến căn hộ, cô đã rất nhớ anh – chỉ một tuần thôi, nhưng sao cảm giác lại dài đến vậy. Cô khẽ nói:
"Em sẽ xin từ chức. Em muốn được ở nhà chăm sóc các con!"
"Ừ! Cũng được!"


Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống phủ lên môi cô một nụ hôn sâu. Cô hơi ngượng ngùng rồi khẽ nói:
"Người em hơi khó chịu... để em đi tắm đã!"
"Vậy để anh tắm cùng em!"


Anh nhanh chóng lột sạch quần áo cả hai, bế cô vào phòng tắm. Nước mát dội xuống, chiếc mặt nạ vẫn dính chặt trên mặt anh. Cô nhìn anh rồi chọc:
"Vậy sau này em về sống cùng, anh vẫn đeo mặt nạ mãi sao?"
Đôi mắt anh thâm sâu nhìn cô:
"Không. Đợi lúc đó rồi anh sẽ cho em thấy mặt thật. Nhưng nhớ nhé, thấy anh đẹp trai rồi mê mẩn là khổ đấy!"
Cô cười tủm tỉm:
"Được! Em hứa rồi. Cả đời này em không muốn mê ai ngoài cha của hai nhóc nhỏ nữa cả!"


Cả hai bật cười vui vẻ. Những nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống, cuốn họ vào một vòng xoáy tình ái cuồng nhiệt.


Sau hai hiệp cuồng nhiệt trong phòng tắm, cuối cùng cô cũng là người chịu thua. Cô mệt rã rời, hai bên hông nhức mỏi, cánh hoa thơm hương cũng như muốn rã rời sau trận “bão tố” của anh. Anh bế cô về phòng đặt lên giường.


"Em nghỉ ngơi đi, mai anh bay sớm."


"Dạ."


Anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng rồi rời khỏi.


Khi về đến biệt thự Lữ gia, hai đứa nhỏ đã ngủ. Chỉ có bà Tâm Như – mẹ anh – vẫn ngồi chờ. Thấy con trai vào nhà, bà chỉ sang ghế đối diện:


"Con ngồi xuống đi!"


"Dạ mẹ!"


"Mẹ nghe hai đứa nhỏ nói, con đi công tác lần này về sẽ đón Gì xinh đẹp về sống cùng để chăm sóc tụi nó?"


"Dạ vâng, đúng vậy ạ."


"Phụ nữ thời nay tâm địa khó lường lắm. Con cân nhắc kỹ chưa? Mẹ chỉ sợ bây giờ cô ta lấy lòng con nên dịu dàng, rồi về nhà lại khác."


"Không sao đâu mẹ. Cô ấy là chị em sinh đôi với mẹ của tụi nhỏ. Con tin, cô ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương tụi nhỏ đâu."


"Vậy thì được! Như thế mẹ cũng yên tâm rồi."


Bởi vì anh từng nói mẹ của hai đứa nhỏ đã qua đời, nên giờ đây anh chỉ có thể nói Lam Lam là chị em sinh đôi với mẹ tụi nhỏ mà thôi.
"Vậy con tính khi nào sẽ đưa cô ấy về?"
"Dạ, sau chuyến công tác lần này về, con sẽ đón cô ấy qua đây."
"Được rồi! Vậy để mẹ kêu người thu dọn phòng cho cô ấy!"
"Không cần đâu mẹ, cô ấy sẽ ở chung phòng với ba cha con con luôn."


Bà Tâm Như há hốc miệng kinh ngạc. Sao mà mọi chuyện lại tiến triển nhanh như vậy được chứ? Nhưng bà cũng không phải người suy xét quá nhiều, chỉ cần con trai bằng lòng là được. Vả lại, cô ấy lại là chị em sinh đôi với mẹ của hai đứa nhỏ – như vậy đã là quá tốt rồi.
"Vậy cũng được!"


Sáng sớm hôm sau, anh ra xe đến sân bay để kịp chuyến bay lúc chín giờ sáng.
Lô đất mà Hoàng Long mua lại từ Á Đông Thịnh Vượng cũng chính thức được khởi công. Tin Phong bay từ Đài Trung lên Đài Bắc để nghiệm thu và bắt đầu rót vốn đầu tư. Công việc chỉ là cái cớ – quan trọng là anh muốn đến thăm Lam Lam.


Tại công trường, Tin Phong và Kỳ Văn cùng đi phía trước, theo sau là Lam Lam và một số cán bộ cấp cao của Hoàng Long. Sau khi xuống công trường nghiệm thu, Tin Phong tỏ ra hài lòng, và đợt rót vốn đầu tiên diễn ra thành công tốt đẹp.


Bỗng chiếc tivi ở góc tường phát chương trình thời sự, đưa tin nóng:


“Chiếc máy bay Boeing 747 của hãng hàng không Đài Loan, cất cánh lúc 9 giờ sáng ngày hôm qua từ sân bay Quốc tế Đài Bắc đi New York, đã gặp sự cố và rơi xuống vùng biển Thái Bình Dương. Hầu như toàn bộ phi hành đoàn và hành khách không thể sống sót...”


Nghe tới đây, cây Pu’t trên tay Lam Lam rơi xuống đất. Đầu óc cô quay cuồng, rồi ngã lăn ra bất tỉnh.


Tin Phong và Kỳ Văn giật mình, vội vàng chạy lại bế Lam Lam lên, lập tức đưa cô đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu, hai người đàn ông cứ đi đi lại lại không ngừng, vẻ mặt lo lắng tột độ. Mãi cho đến khi cánh cửa phòng bật mở, một vị bác sĩ bước ra, họ liền vội vàng chạy đến.


"Bác sĩ! Cô ấy sao rồi ạ?"


Vị bác sĩ già nhìn hai người rồi hỏi:
"Khi cô ấy bất tỉnh, đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy không?"


Tin Phong và Kỳ Văn đều bối rối. Vì lúc đó họ đang mải làm việc, chẳng ai chú ý đến chiếc tivi trong góc tường. Hai người nhìn nhau rồi đồng thanh:
"Không... không có chuyện gì cả!"


Bác sĩ nheo mắt nhìn họ, ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Dấu hiệu cho thấy lúc cô ấy bất tỉnh đã có chuyện rất nghiêm trọng xảy ra! Tôi cho rằng tâm lý cô ấy đã bị kích động mạnh."


Tin Phong hỏi, giọng lo lắng:
"Bác sĩ! Ý ông là gì? Chúng tôi không hiểu..."


"Ý tôi là, vào thời điểm cô ấy bất tỉnh, chắc chắn đã có một tin tức hoặc sự việc rất buồn xảy ra, khiến cho ý chí tỉnh lại của cô ấy bị mất đi!"


"Có cách nào để giúp cô ấy tỉnh lại không ạ?"


Vị bác sĩ trầm ngâm rồi nói:
"Cũng có thể, một ngày nào đó cô ấy sẽ tỉnh. Nhưng khả năng rất cao là sẽ bị mất trí nhớ – có thể là một phần, hoặc thậm chí là toàn bộ."


Nghe vậy, Tin Phong ngồi phịch xuống ghế đá trước phòng cấp cứu, cả người như hóa đá. Chuyện gì đã xảy ra? Anh không thể hiểu nổi.


Một lúc sau, trợ lý anh tiến đến gần:
"Tổng giám đốc, có cần gọi cho người nhà cô ấy không ạ?"


"Không cần! Cứ để tôi đưa cô ấy đi nước ngoài chữa trị đã. Còn chuyện ở nhà, cứ nói với họ là cô ấy đi công tác dài ngày."
"Dạ nhưng..."


"À, cứ hai tháng gửi tiền về cho cha mẹ cô ấy như bình thường. Gửi theo mức lương của cô ấy, tránh để họ nghi ngờ hay suy nghĩ nhiều!"


"Dạ vâng!"


Bốn ngày sau, khi mọi việc trong nước được sắp xếp ổn thỏa, Tin Phong quyết định đưa Lam Lam sang London để điều trị. Anh thuê hẳn một đội ngũ y bác sĩ đi theo. Tại sân bay, rất nhiều người đến tiễn cô – sư phụ Tỉnh Nghi, Lường Khiêm cùng 10 vị sư huynh, bà Mỹ Mỹ và cả Kỳ Văn.


Thấy Tin Phong có vẻ mệt mỏi, Lường Khiêm cũng làm thủ tục bay theo cùng anh sang Anh. Trước khi lên máy bay, sư phụ Tỉnh Nghi chỉ nói một câu:
"Sư phụ rất vui khi thấy các con đoàn kết và yêu thương nhau như vậy!"


Máy bay cất cánh, tất cả mọi người đứng dưới nhìn theo cho đến khi khuất dần trong mây trắng.


Đến London, vì đã liên hệ trước nên xe cấp cứu của một bệnh viện nổi tiếng liền đưa Lam Lam về nhập viện. Sau khi làm các xét nghiệm và phân tích suốt ba tiếng đồng hồ, đội ngũ bác sĩ cũng có kết luận.


"Bác sĩ, tình trạng của cô ấy thế nào? Có khả năng tỉnh lại không?"

NovelBum, 12/04/2025 17:32:45

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện