Giá Như Anh Đừng Đến Muộn - Chương 01

Giá Như Anh Đừng Đến Muộn

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 24/04/2025 16:00:24

Trong đời mỗi người, có những khoảnh khắc nếu trôi qua chỉ trong một giây thôi… cũng đủ để thay đổi tất cả.


Giống như cái cách một người từng hứa sẽ luôn bảo vệ bạn, đến cuối cùng lại là người khiến bạn đau nhất.


Giống như một cuộc gặp gỡ định mệnh—nhưng diễn ra vào thời điểm sai lầm đến tận cùng.


Tựa như ánh hoàng hôn cuối ngày—đẹp, rực rỡ, đầy hứa hẹn… nhưng lại chỉ là sự báo hiệu cho màn đêm đang ập đến.


Đó là câu chuyện của Tô Kiều và Giang Dụ.


Họ từng yêu nhau rất sâu đậm, từng trải qua những năm tháng tuổi trẻ đẹp nhất bên nhau. Một tình yêu bắt đầu từ những cái nắm tay e ấp, ánh nhìn lén lút dưới dãy hành lang trường học, từng bước đi qua thời thanh xuân rực rỡ nhất.


Nhưng rồi, năm tháng trôi qua không chỉ bào mòn tuổi trẻ, mà còn cả sự kiên nhẫn, dịu dàng, và cả lòng tin.


Một cuộc hôn nhân tưởng như là cái kết viên mãn cho mối tình thanh xuân, lại dần trở thành một cuộc giằng co đầy mệt mỏi và tổn thương.


Khi một người vẫn cố gắng giữ lấy, thì người kia đã buông tay từ lâu.


Tô Kiều từng nghĩ, chỉ cần mình cố thêm một chút, nhẫn nhịn thêm một chút, Giang Dụ sẽ quay lại như ngày xưa—khi anh ôm cô giữa sân trường, thì thầm "Tô Tô, sạc pin nào".


Nhưng cô đã sai.


Trên hành trình níu giữ người đàn ông mình yêu, cô dần đánh mất chính mình.


Và khi cơn đau trong cơ thể len lỏi đến từng hơi thở, từng đêm trằn trọc trong bóng tối một mình, cô mới hiểu... có những thứ, không thể níu kéo bằng tình yêu.


Có những người, không phải đến muộn... mà là không bao giờ đến đúng lúc.


Cho đến khi mọi thứ dường như đã muộn màng, Giang Dụ—của mười tám tuổi—lại bất ngờ xuất hiện một lần nữa trong cuộc đời Tô Kiều. Không phải để bắt đầu lại, mà là để chứng kiến mọi lỗi lầm mình đã gây ra... với tư cách một người ngoài cuộc.


Nếu thời gian có thể quay ngược lại, nếu một người có thể được yêu lại từ đầu...


Liệu bạn có dám bước vào tình yêu ấy một lần nữa?


Và liệu một lời xin lỗi đến sau... có xoa dịu được vết thương đã hằn sâu trong tim?


"Giá Như Anh Đừng Đến Muộn" — là lời độc thoại đầy tiếc nuối, là hồi chuông thức tỉnh sau những hy sinh câm lặng, và là bản nhạc buồn của một tình yêu đi lạc giữa hai dòng thời gian.


******


Khi cầm trên tay tờ giấy chẩn đoán ung thư dạ dày, đầu óc tôi như trống rỗng, chẳng thể nghĩ được điều gì.


Thật ra, mọi chuyện đều đã có dấu hiệu từ lâu.


Chứng đau dạ dày dai dẳng mỗi đêm là một lời cảnh báo âm thầm mà tôi luôn cố phớt lờ.


Tôi và Giang Dụ, từ những ngày còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh đến khi khoác lên váy cưới, năm năm hôn nhân đã rút cạn toàn bộ yêu thương trong tôi.


Chúng tôi cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng anh ta luôn quay lưng lại, nép sát vào mép giường, để lại cho tôi một tấm lưng lạnh buốt vô cảm.


Chỉ cần anh chịu quay đầu lại, hẳn sẽ thấy tôi đang nhăn mặt chịu đựng cơn đau đến toát mồ hôi lạnh.


Điện thoại bỗng sáng lên. Tôi vô thức mở màn hình.


Một đoạn video hiện ra—một cô gái trẻ đẹp kéo cổ áo Giang Dụ, in lên má anh một nụ hôn. Anh chẳng những không phản kháng mà còn mỉm cười, hưởng thụ sự thân mật đó như điều hiển nhiên.


Nụ cười của cô gái ấy... giống hệt tôi khi còn trẻ.


Chợt tôi nhận ra, đã từ rất lâu rồi mình chưa từng cười như vậy.


Tôi nhớ lại ánh mắt năm xưa của anh—ánh mắt từng chiếu rọi vào cuộc đời u ám của tôi như một tia sáng rực rỡ.


Ngày đó, Giang Dụ mười tám tuổi từng nắm tay tôi, quả quyết: “Tô Tô, đừng sợ, anh sẽ luôn ở đây, bảo vệ em suốt đời.”


Tôi đã tin, bởi khi đó, một đời còn rất dài.


Dù giờ tôi hiểu rõ, người đàn ông ba mươi tuổi kia đã không còn yêu tôi nữa, nhưng tôi vẫn tham lam níu giữ chút dịu dàng từng có, thà giày vò nhau cũng không chịu buông tay.


Nhưng vào khoảnh khắc này, mọi thứ bỗng trở nên vô nghĩa. Tôi không muốn đến lúc nhắm mắt xuôi tay, cái tên khắc trên bia mộ của mình vẫn phải gắn liền với anh ta.


Không chần chừ, tôi nén cơn đau quặn thắt trong bụng, tự mình lái xe đến quán bar mà Giang Dụ và nhóm bạn hay lui tới.


Tôi đẩy cửa bước vào phòng riêng. Trò chơi đang đến hồi cao trào, cô gái ấy lại thua. Giang Dụ đã ngà ngà say, đầu nghiêng ngả, chỉ tay vào má mình, ra hiệu cho cô hôn.


Tôi quá quen với hành động đó—mỗi khi buồn, anh đều làm như thế với tôi, cúi đầu ủ rũ, ngón trỏ chỉ lên má, chờ tôi kề môi an ủi.


Ngày ấy, tôi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh. Anh kéo tôi vào lòng, dụi đầu vào cổ tôi, giọng khàn khàn nũng nịu: “Tô Tô, anh cần sạc pin.”


Lúc ấy, trong mắt anh chỉ có tôi.


Chúng tôi từng yêu nhau sâu đậm như thế, sao lại thành ra thế này?


Tôi không hiểu, và giờ đây tôi cũng chẳng muốn hiểu nữa.


Tiếng cười đùa ồn ào vang vọng khắp phòng. Không ai để ý đến tôi, chẳng ai nhận ra tôi đang đứng đó.


Cô gái ấy cười tươi như hoa, lại ôm lấy mặt Giang Dụ, hôn thêm một lần nữa.


Giang Dụ bật cười khoái chí, nụ cười tự do, ngạo nghễ mà tôi từng yêu.


Khi ánh mắt anh vô tình chạm vào tôi, đôi cằm rắn rỏi chợt ***, tia hoảng hốt vụt qua đáy mắt.


Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng nụ hôn kia vẫn tiếp diễn như thể không có gì.


Tôi đã từng nghĩ, nếu một ngày anh dám đưa nhân tình đến trước mặt tôi, tôi sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.


Thực ra, tất cả chỉ là lời nói mạnh miệng.


Tôi sợ nếu tận mắt chứng kiến, mình sẽ không thể tiếp tục lừa dối bản thân.


Nhưng lúc này, tôi chẳng thấy gì ngoài cơn đau trong bụng, “Chơi vui không, Giang Dụ?”


Tôi điềm tĩnh tiến lại gần. Vừa nhấc tay lên, anh ta lập tức chắn trước mặt cô gái, như thể sợ tôi sẽ ra tay đánh người. Nực cười.


Tôi nhấc ly rượu, hất thẳng vào mặt anh ta. Chất lỏng lạnh buốt trượt theo từng đường nét góc cạnh trên gương mặt mà tôi từng say mê.


Giang Dụ của tuổi ba mươi—chững chạc, điềm đạm, có chiều sâu và đẹp trai hơn xưa.


Nhưng trái tim anh ta lại lạnh lẽo hơn bao giờ hết.


Anh ta lau mặt qua loa, tỉnh rượu hẳn, rồi nhìn tôi châm chọc, “Tô Kiều, giữa chúng ta đã hết yêu rồi. Em không chịu ly hôn, thì tôi có vui chơi một chút cũng đâu có gì sai?”


Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng: “Ly hôn đi.”


Giang Dụ vẫn cho rằng tôi chỉ đang hù dọa.

NovelBum, 24/04/2025 16:00:24

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện