Giá Như Anh Đừng Đến Muộn - Chương 02

Giá Như Anh Đừng Đến Muộn

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 24/04/2025 16:00:51

Không ai tin tôi sẽ dứt áo ra đi. Bởi vào lần chúng tôi cãi nhau kịch liệt nhất, đến mức cả hai phải vào viện, ai nấy đều nghĩ tình cảm đã cạn, nhưng chúng tôi vẫn dây dưa, chọn cách giày vò lẫn nhau thay vì kết thúc.


Ngay cả Giang Dụ cũng quên mất, tôi là kiểu người một khi đã yêu thì khắc sâu tận tim gan, nhưng nếu đã hận, sẽ cắt đứt không tiếc.


Tôi nhìn anh, ánh mắt lạnh băng: “Là tôi không cần anh nữa. Anh không xứng đáng với tôi.”


Dứt lời, tôi tháo nhẫn cưới, buông tay vứt vào thùng rác. Chiếc nhẫn vẽ một đường cong dứt khoát trong không trung, như đánh dấu hồi kết cho đoạn tình cảm này.


Tôi quay người bước đi. Nhưng Giang Dụ nhanh chóng nắm chặt tay tôi, giọng cười khinh bạc vang lên: “Tô Kiều, em điên rồi à? Không có tôi, em còn có thể đi đâu?”


Anh ta biết tôi không có người thân bên cạnh, biết tôi sống đơn độc, nên cố tình xoáy vào điểm yếu đó để tổn thương tôi thêm một lần nữa.


Tôi cắn răng chịu đựng cơn đau đang quặn thắt nơi dạ dày, từng chút từng chút gỡ tay anh ra, “Anh lo được cho tôi sao?”


Tôi quay đi, không hề ngoảnh lại. Phía sau, giọng anh ta gằn lên đầy giận dữ: “Tô Kiều, em tốt nhất đừng hối hận!”


Một tiếng “choang” sắc lạnh vang lên—Giang Dụ ném mạnh chai rượu xuống sàn. Thủy tinh vỡ tan tành, như tình yêu mười hai năm giữa tôi và anh ta cũng vừa vỡ vụn thành trăm mảnh.


Bước ra khỏi quán bar, trái tim tôi không còn nặng nề. Thật kỳ lạ, tôi lại thấy nhẹ nhõm.


Cuối cùng cũng có thể buông tay.


Đêm thành phố vẫn rộn ràng, người người cười nói, tay trong tay giữa ánh đèn rực rỡ.


Rồi trời đổ cơn mưa lớn. Dòng người vội vã tản ra tìm chỗ trú.


Tôi không vội. Một mình lững thững đi trong mưa, chậm rãi như thể muốn cuốn trôi mọi phiền muộn theo từng giọt nước.


Chẳng rõ đi bao xa, cho đến khi kiệt sức, tôi ngồi thụp xuống lề đường, ôm gối, đầu vùi giữa hai cánh tay.


Từng cơn lạnh len lỏi từ ng** lan khắp cơ thể. Một cảm giác cô đơn lạnh lẽo như sương đêm thấm vào từng thớ thịt.


Dạ dày tôi như bị ai Ϧóþ nghẹt—đau đến nghẹt thở.


Không biết bao lâu trôi qua, bất ngờ một chiếc ô nghiêng xuống, che chắn cơn mưa buốt giá phía trên đầu tôi.


Tôi ngẩng mặt lên. Rõ ràng chẳng có gì đáng buồn, nhưng nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi.


Dưới làn mưa mờ ảo, tôi thấy một người con trai quen thuộc.


Ánh sáng từ cột đèn đường phản chiếu nhấp nháy khiến mắt tôi nhức nhối.


Cậu cúi đầu, vết bầm hiện rõ nơi trán và khóe miệng—rõ ràng vừa có một trận ẩu đả. Cậu che ô cho tôi, còn bản thân thì đứng trọn trong mưa, tay nắm chặt, run lên nhè nhẹ.


Cậu giơ tay định lau nước mắt cho tôi, nhưng tôi ngoảnh mặt đi, lặng lẽ né tránh.


Bàn tay trắng lạnh của cậu khựng lại giữa không trung, lặng lẽ rút về. Những giọt mưa lăn dài qua kẽ tay như những dòng nước mắt không lời.


“Tô Tô, anh xin lỗi.”


Giọng cậu run run, khản đặc.


“Lần này... anh vẫn đến muộn.”


Một tia sét xé ngang bầu trời, vang rền như một lời cảnh báo nghiệt ngã.


Ngày xưa, mỗi khi tôi bị bắt nạt, Giang Dụ đều xuất hiện đúng lúc để bảo vệ tôi.


Nhìn tôi đầy thương tích, anh vừa đau lòng vừa hối hận, không ngừng nói lời xin lỗi như thể anh mới là người chịu tổn thương.


Những lúc tôi bị ђàภђ ђạ thê thảm nhất, tôi không khóc. Nhưng khi được anh ôm vào lòng, tôi lại òa khóc như một đứa trẻ.


Tôi lớn lên trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Trong mắt cha mẹ, tôi là kẻ vô dụng, tất cả yêu thương họ đều dành cho em trai.


Em tôi muốn gì, tôi đều phải nhường. Dù không cam lòng, nhưng nếu phản kháng, mẹ sẽ mắng: “Con là chị, nhường cho em chút có sao đâu.”


Còn cha thì không nói nhiều—ông ra tay thẳng.


Một cái tát, một trận đòn, cho đến khi tôi quỳ xuống cầu xin mới chịu buông tha.


Tôi đã từng cố gắng trở thành đứa con ngoan, nhưng dường như tôi làm gì cũng không đúng. Mãi mãi không đủ tốt.


Tôi từng hỏi họ: “Con không phải con ruột của ba mẹ sao?”


Mẹ tôi giận dữ, ném tôi ra khỏi nhà, khóa cửa, bỏ mặc tôi lang thang ngoài trời suốt đêm.


Rồi một ngày, em trai tôi không may bị đuối nước.


Đứa con trai cưng mất đi, cha mẹ tôi đổ hết mọi oán hận lên đầu tôi—như thể tôi là kẻ ςướק đi sinh mạng của em mình.


Nếu có thể đổi mạng sống của tôi để lấy lại em trai, cha mẹ tôi chắc chắn sẽ chẳng ngần ngại mà buông tay tôi ngay lập tức.


Tôi thường len lén chui vào những góc tối, ôm đầu gục xuống mà khóc như đứa trẻ bị thế giới bỏ quên.


Vì bản tính khép kín, tôi không có lấy một người bạn thân nào ở trường. Một đứa không nơi nương tựa như tôi, dễ dàng trở thành đối tượng cho mọi sự bắt nạt.


Ai ai cũng biết, cha mẹ tôi chẳng mảy may quan tâm đến tôi. Vì thế, những kẻ tàn nhẫn ấy cứ mặc sức ђàภђ ђạ.


Họ nhốt tôi trong phòng chứa đồ, xem tôi như món đồ chơi rẻ tiền, dùng tôi làm bia ném bóng, thi nhau nhắm vào đầu tôi như trò tiêu khiển.


Tôi càng chống cự, họ càng hứng thú. Sự phản kháng chỉ khiến bọn họ hả hê hơn, khiến đòn trừng phạt càng tàn bạo.


Có lần, chúng liên tục xô tôi xuống hồ bơi. Mỗi lần ngoi lên là một lần tôi phải đối mặt với nỗi sợ chết đuối—lạnh lẽo, sặc nước, ngộp thở, bất lực.


Tôi đã nghĩ, lần này chắc chắn mình sẽ chết ở đó. Cho đến khi một cánh tay mạnh mẽ kéo tôi lên khỏi mặt nước.


Giang Dụ xuất hiện.


Gương mặt lo lắng đến hoảng hốt của anh khiến tôi xúc động đến nghẹn ngào. Cơn ho sặc sụa trào lên, dạ dày quặn thắt, gần như nôn hết dịch vị ra ngoài.


Anh vội ôm lấy tôi, nhịp tim hỗn loạn của anh áp sát tai tôi, gấp gáp đến phát sợ.


Rồi như một cơn lốc, anh nổi giận đá văng từng tên bắt nạt tôi xuống hồ. Ánh mắt anh bừng bừng lửa giận, khiến lũ côn đồ câm lặng vì sợ hãi.


Cái khoảnh khắc tưởng như sắp lìa đời rồi lại được kéo về, kèm theo hình ảnh Giang Dụ lao tới như tia sáng cuối đường hầm, đã khắc sâu vào ký ức tôi, như một dấu ấn không bao giờ xóa nhòa.


Từ ngày hôm đó, anh nói sẽ mãi mãi bảo vệ tôi.


Và rồi, một ngày khác, khi mặt anh đỏ ửng vì ngượng, anh tỏ tình với tôi.


Anh nói đã thầm yêu tôi hai năm, muốn làm bạn trai tôi, muốn gắn bó trọn đời với tôi.


Dù bị gia đình phản đối kịch liệt, anh vẫn nắm tay tôi bỏ trốn.


Thì ra, được ai đó che chở là một cảm giác yên tâm đến vậy. Thì ra, được yêu là một điều ngọt ngào đến thế.


Tôi dần dần hồi phục. Không cần đến những viên thuốc kỳ lạ nữa.


Thời gian ấy, Giang Dụ yêu tôi bằng tất cả sự chân thành và cuồng nhiệt của một chàng trai mười tám tuổi. Anh không muốn tôi phải chịu bất cứ tổn thương nào.


Có lẽ, Giang Dụ của tuổi mười tám chưa từng tưởng tượng rằng, chính anh sau này sẽ khiến cô gái ấy mang đầy thương tích—là tôi.


“Tô Tô, em ổn chứ?”


Tôi bừng tỉnh khỏi dòng hồi ức, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đang đứng trước mặt—Giang Tiểu Bạch, ánh mắt đầy lo âu.


Tôi gặp Giang Tiểu Bạch lần đầu ở quán rượu.

NovelBum, 24/04/2025 16:00:51

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện