Khoảnh khắc đó, cảm giác đè nén trong ng** như được tháo gỡ. Tôi thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng mơ hồ dâng lên một nỗi buồn thăm thẳm.
Từ nay, thực sự chỉ còn lại một mình.
“Giang Dụ, từ giờ trở đi… sống chết không gặp lại nữa.”
Bước ra khỏi cục dân chính, tôi thấy Giang Tiểu Bạch đang đứng chờ.
Trời tháng sáu nắng như đổ lửa, vậy mà tôi lại cảm thấy lạnh.
Cậu khoác áo lên vai tôi, động tác dịu dàng như luôn vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, gương mặt ấy—rõ ràng là của Giang Dụ thời mười tám tuổi. Đến khoảnh khắc này, tôi không muốn tiếp tục giả vờ nữa.
“Tiểu Giang Dụ,” tôi nhẹ giọng gọi, “cảm ơn cậu đã vượt qua khoảng thời gian dài đằng đẵng để đến đây, ở bên tôi trong những ngày khó khăn nhất.”
“Cảm ơn cậu... vì đã cho tôi biết thế nào là được yêu một cách chân thành.”
“Giờ cậu có thể quay về rồi.”
Đôi mắt cậu trợn to, hàng mi run lên, nước mắt trào ra nóng hổi.
“Xin lỗi... anh không ngờ tương lai mình lại trở nên như thế. Anh đúng là một kẻ đáng trách.”
Cơ thể cậu dần trở nên trong suốt. Tôi hiểu—chỉ cần tôi thừa nhận cậu là ai, thì cậu sẽ phải biến mất.
“Về đi... đừng làm phiền tôi nữa, được không?”
Cậu ngập ngừng: “Cho anh ôm em một lần cuối cùng... được không?”
Tôi lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Không được.”
Tôi xoay người bỏ đi. Tôi không muốn tận mắt thấy cậu tan biến.
Thế nhưng đời luôn bất ngờ.
“Rầm!”
Tiếng va chạm vang lên như sấm.
Một chiếc xe tải mất lái lao thẳng tới. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị hất văng.
“Tô Tô, cẩn thận!” – Giọng kêu thất thanh từ phía sau, đau đớn đến nghẹn lòng.
Thân thể tôi bị cuốn đi, rơi nặng nề xuống mặt đường. Máu từ đầu tuôn ra như suối, nhuộm đỏ cả quần áo.
Tôi nghe tiếng ù trong tai, ánh sáng mờ dần... Trước mắt là hai bóng người lảo đảo chạy tới—cả hai đều là Giang Dụ.
Bởi tai nạn luôn đến mà chẳng cần báo trước.
Linh hồn tôi lơ lửng trong không trung, nhẹ như khói sương.
Từ trên cao, tôi nhìn thấy chính mình nằm bất động giữa vũng máu. Ánh sáng trong mắt Giang Dụ—thứ từng kiêu hãnh và kiên cường—giờ đây như vỡ nát hoàn toàn.
Anh quỳ sụp xuống, ôm đầu, gào khóc như một đứa trẻ vừa đánh mất điều quý giá nhất đời mình.
Cơn hối hận như sóng dữ nuốt chửng lấy anh. Anh vẫn nghĩ còn thời gian để sửa chữa, để làm lại từ đầu. Nhưng anh không hề biết—điều tàn nhẫn nhất, là khi mọi cơ hội đã kết thúc trong khoảnh khắc không ngờ.
Không phải bệnh tật ςướק đi mạng sống của tôi.
Mà là một tai nạn bất ngờ.
Mây đen kéo đến, từng giọt mưa rơi xuống như những tiếng nức nở từ trời cao. Ngay cả ông trời cũng đau lòng thay tôi—người phụ nữ đã chịu đựng quá nhiều.
Lạ thay, cái chết lại mang đến cho tôi một sự nhẹ nhõm hiếm hoi.
Mọi ký ức trôi qua trước mắt như một thước phim tua nhanh. Những điều tôi từng cố lãng quên, nay lại hiện về rõ mồn một.
Dòng hồi ức dừng lại ở năm tôi mười tám tuổi.
Một cô bé co ro trong góc tối của căn phòng chứa đồ, thân thể nhỏ bé run rẩy, nước mắt chảy dài trên gương mặt chưa kịp lớn. Đó là tôi—Tiểu Tô Kiều, chuẩn bị đối mặt với một trận bắt nạt tàn nhẫn.
“Rầm rầm…”
Tiếng đập cửa vang lên, theo sau là giọng cười khả ố của một đám nam sinh.
“Biết mày trốn trong đây chán lắm đúng không? Bọn anh đến chơi với mày nè.”
Từng lời nói như nhát dao, khoét sâu vào tim non nớt.
“Cạch.”
Tiếng chìa khóa tra vào ổ, rồi xoay một vòng lạnh lẽo. Cánh cửa bị đá tung ra, bóng một tên con trai hiện lên, tay ôm quả bóng rổ.
Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác khi trái bóng ấy nện vào đầu—vừa đau vừa tủi nhục. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên được cơn đau đó.
Đó là lúc ác mộng bắt đầu.
Khi quả bóng chuẩn bị ném đến lần nữa, tôi—trong hình hài linh hồn—không chút do dự chắn trước Tiểu Tô Kiều.
“Bốp!”
Cô bé sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng không có cơn đau nào đến. Cô mở mắt ra và thấy trái bóng bật ngược trở lại, đập trúng mặt kẻ bắt nạt.
Họ không nhìn thấy tôi. Nhưng cú ném ấy như thể bị một thế lực vô hình cản lại.
“Có ma... quái quỷ thật!”
Tên cầm đầu hoảng loạn khi máu mũi chảy ròng. Những cú ném tiếp theo cũng bị bật ra. Cả đám nhìn nhau thất thần, rồi la hét, bỏ chạy tán loạn như gặp phải điều gì đó khủng khiếp.
Tôi đứng đó, máu từ đầu chảy dọc theo trán, nhưng ánh mắt tôi chỉ hướng về cô bé đang co rúm trong góc—phiên bản nhỏ của tôi năm xưa.
Tiểu Tô Kiều ngước lên, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc lẫn tuyệt vọng: “Chị... chị là thiên thần sao?”
Hồi bé, mỗi lần bị tổn thương đến tuyệt vọng, tôi luôn tưởng tượng ra một thiên thần—người có thể dang cánh che chở tôi, đưa tôi thoát khỏi bóng tối.
Khi bị ép ăn thức ăn thừa của người khác, khi bị bỏ rơi ngoài cửa giữa đêm đông buốt giá, khi bị dìm xuống nước đến gần ngạt thở... tôi đều tự vẽ ra hình ảnh thiên thần ấy trong tâm trí.
Lúc đi đường, lúc ăn cơm, khi ngủ, khi cô đơn... tôi đều tưởng tượng.
Và rồi, người ta gọi tôi là “đồ thần kinh.”
“Thiên thần tỷ tỷ, chị có thể đưa em ra khỏi đây không?”
Tiếng thì thầm của cô bé khiến lòng tôi nghẹn lại. Nước mắt không ngừng rơi, cổ họng nghẹn đắng đến mức chẳng thể cất thành lời. Tôi chỉ biết lắc đầu, cay đắng.
Ánh mắt Tiểu Tô Kiều lập tức trở nên mờ mịt. Cô bé thu người lại, co mình trong góc như một con thú nhỏ bị thương.
“Mình điên thật rồi... đến ảo giác cũng sinh ra nữa.”
Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng thở dài rời rạc vang vọng trong căn phòng nhỏ. Ánh sáng lờ mờ càng khiến khung cảnh thêm phần ảm đạm.
Tôi chưa bao giờ đủ can đảm để đối diện với chính mình trong quá khứ. Hình ảnh ấy—một cô bé bé nhỏ, đơn độc, bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần—là điều tôi luôn muốn quên đi.
Không ai yêu thương. Không ai chở che.
Có lẽ vì vậy mà ông trời rủ lòng thương, đưa linh hồn tôi quay về thời khắc đau đớn ấy.
Lần này, tôi không muốn bỏ chạy nữa.
Tôi sẽ trở thành người mà mình từng khát khao—một người có thể dang tay ôm lấy mình, nói rằng không sao đâu.
Một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Tôi bước đến, ngồi trước mặt Tiểu Tô Kiều, ánh mắt kiên định.
“Người có thể cứu em... mãi mãi chỉ có chính em.”
“Ba mẹ không thương em, điều đó không phải lỗi của em. Họ chỉ đơn giản là không đủ yêu thương để cho em. Em đã rất cố gắng rồi.”
“Bạn bè không thích em cũng không phải lỗi của em. Không ai thực sự hiểu những gì em phải trải qua.”
“Nhưng... dù thế nào, em cũng đừng bỏ rơi chính mình. Khi buồn, đừng ép bản thân chịu đựng thêm. Đừng hủy hoại bản thân chỉ vì nỗi đau người khác gây ra. Em phải sống, sống thật tốt. Vì tương lai—chị đang đợi em ở đó.”
Tôi khựng lại một chút, rồi khẽ nói thêm: “Việc Giang Dụ không còn yêu em nữa... cũng không phải lỗi của em.”
Tiểu Tô Kiều òa lên khóc, lao vào lòng tôi, đôi vai nhỏ bé run lên không ngừng. Tôi ôm cô bé thật chặt—cái ôm mà năm xưa tôi từng khao khát.
Từ giây phút đó, tôi ở bên cô bé như một vệ thần vô hình. Mỗi khi có ai định làm tổn thương cô bé, tôi xuất hiện. Dù họ không thấy tôi, nhưng tôi vẫn làm họ khiếp sợ.
Chúng bắt đầu gọi tôi là “thứ ma quỷ đáng sợ.”
Nhưng trong mắt Tiểu Tô Kiều, tôi không phải ác quỷ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.