Cô bé bắt đầu cười trở lại. Nụ cười ấy, tôi đã không nhìn thấy từ rất lâu rồi.
Xa xa, một chàng trai đứng tựa vào lan can hành lang, gió lùa tung vạt áo đồng phục. Ánh mắt cậu nhìn về phía này, lạnh lùng nhưng khó đoán.
Tôi nhìn kỹ—trên bảng tên cậu ghi rõ: lớp 12 (6), Giang Dụ.
Cậu ta đã giữ lời. Không đến làm phiền tôi nữa.
Còn tôi, cũng đã cắt đứt toàn bộ liên hệ với Giang Dụ của tương lai.
Bánh xe số phận bắt đầu xoay lại.
Cơ thể tôi dần trong suốt. Tôi biết, đã đến lúc rời khỏi đây.
“Bác sĩ! Bệnh nhân tỉnh rồi!”
Một giọng nói vang lên.
Tôi mở mắt, mọi thứ trước mặt mờ nhòe như phủ lớp sương mỏng. Đầu óc trống rỗng, chỉ nhớ rằng mình vừa gặp tai nạn.
Lý Nghĩa hớt hải lao đến, mắt đỏ hoe như vừa khóc.
“Tô Kiều... cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi.”
Tôi nhìn anh, ánh mắt xa lạ: “Anh là ai?”
Lý Nghĩa sững người vài giây rồi nhanh chóng trấn tĩnh, khẽ giải thích:
“Anh là Lý Nghĩa, bạn học cấp ba của em. Sau tai nạn, đầu em bị tổn thương nghiêm trọng. Ca phẫu thuật thành công, nhưng em đã hôn mê suốt ba năm... Có khả năng sẽ để lại di chứng mất trí nhớ. Lát nữa anh sẽ cho kiểm tra tổng quát.”
Kết quả kiểm tra cho thấy mọi chỉ số đều ổn. Nhưng những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, tôi vẫn chẳng thể nhớ nổi điều gì rõ ràng.
Một buổi chiều, khi đi dạo dọc con đường nhỏ trong khuôn viên bệnh viện, ánh nắng vàng n***n qua tán lá, tôi bị thu hút bởi một con bướm rực rỡ. Không hiểu sao, tôi cứ thế đuổi theo nó thật lâu.
Khi vừa lùi lại vì mất phương hướng, tôi vô tình va phải một người.
“Cẩn thận.”
Giọng nam trầm ấm vang lên. Người đàn ông đứng trước mặt tôi có đôi mắt sâu thẳm, vừa nhìn vừa hỏi với vẻ lo lắng:
“Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, khẽ đáp: “Không sao, cảm ơn anh.”
Anh mấp máy môi, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Anh cười, nhưng trong mắt lại ánh lên một nỗi buồn sâu kín.
“Không có gì.”
Anh quay lưng bước đi. Nhìn bóng lưng ấy, không hiểu sao tim tôi khẽ nhói lên.
Tôi gọi theo trong vô thức: “Đợi đã... Chúng ta từng gặp nhau rồi đúng không?”
Bước chân anh khựng lại. Anh không quay đầu, chỉ đứng im lặng, vai khẽ run lên.
Kỳ lạ thật.
Tôi cúi nhìn và thấy một tấm danh thiếp rơi dưới đất. Nhặt lên, tôi đọc được cái tên in trên đó—Giang Dụ.
Giang Dụ?
Tôi nheo mắt nhìn dòng chữ mà chẳng thể nhớ nổi gì. Tấm danh thiếp trong tay bỗng trở nên nóng rực. Ngón tay tôi run lên, làm rơi nó xuống nền đất.
“Cô Tô, sao cô lại đi ra đây? Đến giờ uống thuốc rồi.”
Giọng cô y tá Lâm vang lên. Cô vừa bước đến đã vô tình giẫm chân lên tấm danh thiếp rơi dưới đất.
Thấy tôi vẫn còn ngẩn ngơ, cô hỏi:
“Cô sao vậy? Sao cứ nhìn chằm chằm vào chân tôi thế? Có dính gì bẩn à?”
Tôi bối rối hoàn hồn, lắc đầu:
“Không có gì... Chắc ngồi lâu quá nên hơi mệt, ra ngoài đi dạo một chút cho thoáng.”
Trở lại phòng bệnh, tôi thấy trên bàn có đặt một bát cháo bí đỏ, hơi nóng vẫn còn bốc nghi ngút.
“Y tá Lâm, ai mang bát cháo này đến vậy?”
“Không rõ nữa. Dạo gần đây ngày nào cũng có người đem đến. Chẳng biết ai đùa dai, cô đừng ăn nhé, cẩn thận nhỡ có gì lại ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Nói rồi, theo thói quen, cô mang bát cháo ra ngoài để vứt đi.
Tôi vẫn ngồi yên. Gương mặt bất giác lạnh buốt. Đưa tay chạm nhẹ, tôi nhận ra hai má đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.
Xa cách. Lạnh nhạt. Quay lưng.
Và khi gặp lại... hóa ra chỉ là hai kẻ xa lạ.
Phiên ngoại: Giang Dụ của tuổi mười tám
Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một người như Tô Kiều.
Cô ấy lạnh lùng, cô độc, luôn giữ khoảng cách với mọi người. Giống như một con nhím nhỏ, lúc nào cũng dựng gai để phòng bị cả thế giới.
Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, cơ thể đều đầy vết thương.
Nhưng ánh mắt kia—luôn bướng bỉnh và không chịu khuất phục—đã khiến tôi không thể rời mắt.
Ngay cả khi bị vùi dập đến mức thảm hại, cô ấy cũng chưa từng khóc lóc cầu xin, cũng chưa từng chịu nhận mình yếu đuối.
Chính sự phản kháng âm thầm ấy lại khiến cô trở thành mục tiêu bị bắt nạt nặng hơn.
Lúc đầu, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng mình ra tay giúp đỡ là vì chính nghĩa tuổi học trò—muốn bảo vệ một người không có ai bảo vệ.
Nhưng rồi một ngày, khi cô ấy bất chấp nguy hiểm, lao vào kéo tôi ra khỏi chiếc xe máy đang bốc cháy, trái tim tôi... như có gì đó nổ tung.
Chỉ cần chậm một nhịp thôi, tôi đã không thể còn nguyên vẹn.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra mình đã yêu cô ấy—không biết từ khi nào.
Sau này, tôi không còn đủ can đảm để nhìn cô ấy chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Tô Kiều đã gánh chịu quá nhiều bất công và đau khổ. Tôi chỉ muốn bù đắp cho cô tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng khi bố mẹ tôi biết tôi có một người bạn gái như vậy, họ tức giận đến mức không thể chấp nhận.
Họ bảo tôi và cô ấy vốn dĩ là hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Từ nhỏ, tôi sống trong nhung lụa, được cưng chiều như viên ngọc quý, kiêu ngạo và không quen chịu khổ.
Còn cô ấy—một cô gái lớn lên giữa những tổn thương, bị dày vò đến mức việc sống thôi cũng là một sự cố gắng.
Họ nói, hai con người như vậy không thể nào đi cùng nhau đến cuối con đường.
Tôi không tin.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.