Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây - Chương 02

Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 18/04/2025 08:58:24

Vì lý do là ước mơ, điều đó cũng có phần hợp lý. Nhưng tôi không thể phủ nhận mình cảm thấy không vui.


Tôi cố giữ giọng bình thản:
"Đừng nói với em là cô ta sẽ sống cùng chúng ta."


Anh ngả người ra sau, giọng thản nhiên:
"Tất nhiên là không rồi."


"Cô ấy giống như chiếc camera mẹ anh gắn vào vậy. Ở cùng sẽ rất khó chịu."


Anh cúi đầu, cùng tôi chơi game.
"Bạn gái của anh chơi giỏi thật."


Kỳ nghỉ hè trôi qua, chúng tôi bay đến bên kia bán cầu.


Dịch Dữ Ngữ cũng theo sang.


Vì thời gian chuẩn bị gấp gáp, điểm số tiếng Anh của cô ta không đạt, nên chỉ có thể học ở một trường Cao đẳng gần đó.


Một đêm nọ, khi tuyết bắt đầu rơi, Lục Khuê Chi đưa cô ta về căn hộ của chúng tôi – nơi tôi đã tự tay bài trí từng chút một.


"Cô ấy chỉ ở lại một đêm thôi."


Gió đầu đông lạnh buốt, khu ký túc xá của cô ta thì vừa xảy ra vài vụ việc mất an toàn. Lục Khuê Chi nói, cô ấy sống một mình không yên tâm, trong khi căn hộ của chúng tôi lại có nhiều phòng trống.


Lại thêm một lý do nghe ra chẳng thể phản đối.


Và đúng như lời anh nói, cô ta chỉ ở lại một đêm.


Nhưng sau đêm đó, cô ta bắt đầu xuất hiện ở căn hộ của chúng tôi thường xuyên hơn.


Ban đầu chỉ là tới nấu ăn, mang đồ đi giặt ủi.


"Để cô ấy làm đi, nếu không thì cầm tiền của nhà anh, cô ấy cũng thấy ngại."
Lục Khuê Chi thường vừa nói vừa lắc đầu:
"Cô ấy là như vậy, thật sự không có ý xấu đâu."


Cô ta đến ngày một nhiều hơn. Có những lúc cả tôi và anh đều không ở nhà, cô ta lại đứng đợi ngoài cửa giữa trời gió lạnh. Nhìn thấy cảnh ấy, dù không nói gì, cũng dễ cảm nhận được sự tội nghiệp.


Ít nhất, tôi biết anh thương hại cô ta. Bằng chứng là anh đã đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa.


Ngày cô ta nhận chìa khóa, còn chủ động khoe với tôi. Dịch Dữ Ngữ nắm lấy tay tôi, cười thân thiết:
"Tôi phải canh chừng anh ấy, không để anh ấy bắt nạt cậu đâu!"


Hôm đó là tuần thi cuối kỳ. Tôi đã thức trắng đêm ôn bài. Khi vừa trở về nhà, lại thấy hai người họ đang cùng nấu ăn trong bếp.


Dịch Dữ Ngữ gọi thẳng tên anh:
"Lục Khuê Chi, anh đừng phá nữa."


Nghe thấy tiếng đóng cửa, cả hai người cùng quay lại.


"À…" – cô ta rụt tay về, giọng có chút lúng túng –
"Cậu về rồi à?"


Trong nhà bật máy sưởi ấm áp. Cô ta mặc một chiếc áo hai dây mỏng, khoe trọn làn da trắng như tuyết.


"Đây là nhà của tôi." – tôi lạnh lùng nói.


Cô ta ngước mắt nhìn Lục Khuê Chi, hơi bối rối. Anh tựa lưng vào tủ bếp.


"Bọn anh tưởng hôm nay em sẽ ở thư viện, không về ăn tối."


"Bọn anh."
Anh nói “bọn anh”. Vậy tôi là gì?


Tôi cúi đầu thay giày, không trả lời.


Anh ta còn hạ giọng trêu tôi:
"Cô ấy nấu ăn chậm quá."


Dịch Dữ Ngữ khẽ đẩy anh một cái. Cử chỉ giữa hai người họ rất tự nhiên.


"Nếu không phải anh phá, thì em đã làm xong lâu rồi."


"Anh còn chê em vụng về nữa chứ."


Nói xong, cô ta vỗ nhẹ vào tay anh. Lục Khuê Chi cúi đầu, bật cười.


Tôi ôm tập sách, quay người đi vào phòng:
"Tôi không đói, hai người cứ ăn đi."


Một lúc sau, cửa phòng tôi bị đẩy ra. Lục Khuê Chi khoanh tay, đứng tựa vào khung cửa.


"Em đang giận chuyện gì vậy?"


Tôi đặt sách xuống. Sau một đêm không ngủ để ôn thi, tôi thực sự đã quá mệt.


"Em không thích cô ta đến nhà của chúng ta."
Tôi nhìn thẳng vào anh.
"Lục Khuê Chi, đây không phải là cuộc sống du học mà em hằng mong đợi."


Nói xong, tôi quay đầu lại. Ánh mắt tôi vô tình bắt gặp Dịch Dữ Ngữ đang đứng sau lưng anh. Trong đôi mắt cô ta không có lấy một chút hối lỗi nào. Trái lại, ánh lên sự tự tin kỳ lạ.


Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Khuê Chi nhíu mày:
"Cô ấy có làm gì sai đâu?"


"Rốt cuộc em đang giận vì điều gì?"


Thấy tôi im lặng, anh cười lạnh:
"Chỉ vì bọn anh cùng nhau nấu ăn thôi sao?"


"Để anh nói cho em biết. Trước đây ở nhà anh, anh và cô ấy đã nấu ăn với nhau không biết bao nhiêu lần rồi."


Tôi không thể kiềm chế nữa. Cầm lấy chiếc cốc thủy tinh gần đó, tôi ném thẳng về phía anh.


Anh ta hoảng hốt. Dịch Dữ Ngữ lao đến chắn trước anh, chiếc cốc sượt qua trán cô ta, để lại một vết sưng đỏ.


Lục Khuê Chi lập tức ôm lấy cô ta, gắt lên với tôi:
"Lâm Thời Thời, em bị gì vậy hả?"


"Không sao đâu, em không sao."
Dịch Dữ Ngữ bắt đầu rơi nước mắt.


"Xin lỗi, tất cả là lỗi của em. Em chỉ muốn nấu một bữa ăn cho mọi người thôi mà..."


Lục Khuê Chi quay sang nhìn tôi. Ánh mắt anh lạnh lùng, xa cách như đang nhìn một người xa lạ.


"Em có biết không, cô ấy đã phải đi bao nhiêu siêu thị mới tìm được món em thích?"


Dịch Dữ Ngữ tựa vào vai anh. Mái tóc dài khẽ rơi trên lòng bàn tay anh.


Lục Khuê Chi đứng dậy, đỡ lấy cô ta:
"Mặc kệ cô ấy, anh đưa em ra ngoài ăn."


Anh quay đầu đi, bỏ lại tôi một mình trong căn hộ trống trải.


Bên ngoài là mùa đông giá lạnh nơi xứ người.


Đây là mùa đông đầu tiên của tôi ở nước ngoài.


Điện thoại reo, là anh trai tôi gọi.


Tôi vừa áp máy lên tai, chỉ kịp nói “A lô” thì anh đã hỏi ngay:
"Sao thế? Không vui à?"


Ngay lập tức, sống mũi tôi cay xè.


"Anh…"
"Khóa học khó quá."


"Em cứ tưởng với điểm TOEFL cao như vậy thì việc học sẽ dễ dàng hơn, nhưng… giáo sư nói giọng Ấn Độ quá khó nghe, nhiều từ chuyên ngành em không hiểu, học rồi lại quên mất tiêu."


Tất cả những điều này, lẽ ra tôi sẽ kể với Lục Khuê Chi.


Tôi đã có quá nhiều điều muốn nói với anh ấy.


Nhưng vì sao…


Tôi cũng không biết.


Tại sao mọi thứ lại thành ra như thế này?


Lặng đi một lúc, anh trai cười, bảo tôi tệ thật.


"Thế anh gửi tiền cho em nhé?"


"Sao anh không qua đây chơi với cô em gái đáng yêu của mình?"


"Anh đang ở Las Vegas."


Tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia vang vọng lại – nhịp sống xa hoa, nhộn nhịp nơi đất khách.


"Giúp anh một việc nhé," anh nói, "Hàn Chính, em còn nhớ không?"


Hàn Chính.


Người lạnh lùng, ít nói, khó gần. Học giỏi, mà chơi cũng rất liều.


Tôi lần đầu nghe tên anh ấy là từ lời kể của Lục Khuê Chi.


Họ từng là những nhân vật nổi bật trong thời trung học.


Lục Khuê Chi từng nói:
"Tiền của tụi mình chẳng là gì, tiền của anh ta mới đáng nể."


Khi đó, tôi cười đùa:
"Vậy em sẽ thử thích anh ta xem sao nhé?"


Anh nhếch mép cười khẩy.


"Anh ta liệu có để ý đến em không?"


"Người thừa kế của đệ nhất hào môn đấy, cả đời này chắc gì đã với tới được."


Lục Khuê Chi luôn tự tin vào tôi.


Chẳng có chuyện gì của tôi mà anh không nắm rõ. Bởi vì ngay cả tình cảm của tôi, tôi cũng chẳng giấu được.


Nhưng anh không hề biết rằng, tôi đã giấu anh hai chuyện.


Chuyện đầu tiên, là vào học kỳ đầu năm lớp 10, khi bố mẹ tôi ly hôn và phải chia tài sản.


Anh trai tôi theo mẹ, còn tôi sống cùng bố.


Trước khi đi, mẹ nói rằng ông ngoại đã sắp đặt sẵn một cuộc hôn ước cho tôi.


Nghe nói đối phương học rất giỏi, nhưng lại là kiểu người có phần nổi loạn.


Tôi từng một mình, sau giờ học, tìm đến trường trung học của Lục Khuê Chi để gặp người đó.


Cầu thang ngoài trời hình vòng cung, giữa mùa hè nắng gắt. Người ấy đeo băng đô thể thao, khuôn mặt sắc sảo và phóng khoáng chẳng hề giấu giếm.


Ấn tượng đầu tiên: không dễ tiếp cận.


Gặp lần đầu, tôi đã dứt khoát từ chối:
"Em chỉ xem anh như anh trai thôi."


Tên người đó là Hàn Chính.


Chuyện thứ hai…

NovelBum, 18/04/2025 08:58:24

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện