Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây - Chương 03

Giữa Lúc Em Gục Ngã, Anh Vẫn Ở Đây

NovelBum Biên Dịch Và Cải Biên 18/04/2025 08:58:50

Chuyện thứ hai…


Tôi từng tham dự buổi dạ hội tốt nghiệp của trường nữ sinh.


Men rượu lan tỏa trong không khí cuồng nhiệt, cả buổi tiệc như thể là đêm cuối cùng trước ngày tận thế. Tôi cứ nghĩ Lục Khuê Chi sẽ đến đón, nhưng lại nhầm lẫn lên một chiếc xe sang lạ mặt.


Giữa ánh đèn neon lấp lánh, đêm tối dày đặc, tôi nắm lấy bàn tay có những đốt xương rõ ràng, hôn anh một cái.


"Lục Khuê Chi, em đã mười tám tuổi rồi. Chúng ta muốn làm gì cũng được mà…"


Người đó giữ chặt cổ tay tôi, ánh mắt lạnh như sương đêm, kiềm chế và xa cách.


"Xuống xe."


Khi tôi nhận ra đã nhận nhầm người, tôi vội vã quay đi.


Nhưng tôi biết rất rõ, đó chính là Hàn Chính.


Ở đầu dây bên kia, anh trai tôi cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của tôi.


Anh đọc một địa chỉ bằng tiếng Anh:
"Nhà của cậu ta, em giúp anh mang đồ đến trả."


Trên con phố xa lạ nơi đất khách, tôi bước ra khỏi ga tàu điện ngầm.


Không khí cuối thu đầu đông phảng phất hương thơm nhẹ nhàng của cây tuyết tùng.


Buổi chiều hôm đó, thành phố đón trận tuyết đầu mùa.


Tôi mở điện thoại. Tin nhắn tôi gửi cho Lục Khuê Chi vẫn chưa được phản hồi.


Còn Dịch Dữ Ngữ thì đăng một dòng trạng thái lên WeChat:


“Bữa tối của chúng tôi, tuyết đầu mùa của chúng tôi.”


Tôi cất điện thoại, ngẩng đầu lên, nhìn thấy căn nhà của Hàn Chính.


Một ngôi biệt thự cổ kính, được xây dựng từ thời tiền chiến, mang đậm dấu ấn kiến trúc châu Âu thế kỷ trước.


Cầu thang nhỏ hẹp, hệ thống sưởi ấm hoạt động tốt, bên trong vang lên tiếng đánh mạt chược xen lẫn tiếng cười nói rôm rả.


"Có người tìm anh này, anh Chính."


Hàn Chính đang ngồi giữa phòng khách, ngoái đầu lại khi nghe gọi.


Khuôn mặt anh vẫn tuấn tú như lần đầu gặp, nhưng giờ đây càng thêm chững chạc và trầm tĩnh.


Lần trước, khi tình cờ chạm mặt anh trong bóng tối chiếc xe lạ, tôi còn chưa dám nhìn kỹ.


Một giọng nói trêu chọc vang lên:
"Lại là nợ tình nào thế? Cô bé này tìm đến tận cửa rồi kìa."


Cả phòng bật cười.


"Thôi đừng đùa nữa."
Người dẫn tôi vào vội đẩy anh bạn vừa trêu ghẹo ra, kéo ghế cho tôi ngồi:
"Cô bé này nhìn ngoan thế kia mà, không phải gu của anh ấy đâu."


Thật ra… đúng là không phải.


Bởi vì cả hai lần đến nhà anh, chủ động đều là tôi.


Hàn Chính không để tâm đến những lời đùa cợt. Anh lật nốt lá bài rồi đứng dậy, đi về phía chiếc tủ gỗ đàn hương, lấy ra một tập tài liệu và đưa cho tôi.


Tôi bước lại gần, lần này nhìn rõ hơn khuôn mặt anh.


Lần trước, vì quá bất ngờ và vụng về, tôi đã va vào môi anh. Bây giờ, dĩ nhiên chẳng còn vết tích gì.


Anh khẽ nhếch môi:
"Còn gì nữa không?"


"Anh trai tôi nói còn một thùng đồ nữa."


"Em tự mang được chứ?"


Tôi gật đầu.


Anh xoay người, ra hiệu cho tôi lên tầng.


Cầu thang lên gác còn hẹp hơn, tuyết ngoài cửa sổ mỗi lúc một dày hơn.


Khi đang bước vào nhà, tôi không chú ý, vô tình vấp phải đống sách chất dưới sàn và ngã nhào về phía trước — va thẳng vào người anh.


Anh kịp thời đỡ lấy tôi, nhưng cú va chạm khiến tôi khẽ bật tiếng.


"Em không sao chứ?" – anh hỏi.


Tôi lắc đầu, tóc tôi khẽ lướt qua cằm anh.


Anh hơi ngả người ra sau, nhưng không thể di chuyển được nhiều:
"Dậy đi."


Tôi định đứng dậy, nhưng chân bị tê rần. Tay tôi vô thức chống vào người anh để giữ thăng bằng.


Anh đặt một tay lên eo tôi để đỡ, rồi nhanh chóng rút về.


"Xin lỗi." – tôi khẽ nói.


Chiếc điện thoại trong túi cứ vang lên không ngừng.


Anh thở dài, xoay người về phía tôi, rồi rút điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn qua màn hình hiển thị và đưa lên tai tôi:
"Bạn trai em gọi."


Đầu dây bên kia, giọng nói quen thuộc vang lên, đầy trách móc:
"Em đang ở đâu?"


"Anh và Dịch Dữ Ngữ ăn xong rồi à?" – tôi hỏi.


Hàn Chính đứng thẳng người dậy, khẽ kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.


Giọng của Lục Khuê Chi trong căn phòng yên tĩnh vang lên rõ ràng.


"Ừ, cô ấy tha thứ cho anh rồi. Nếu em biết điều thì mau về đi."


"Em không về."


"Đừng làm loạn nữa được không? Em đang ở đâu?"


Tôi im lặng một lúc, rồi ánh mắt vô tình bắt gặp ánh nhìn của Hàn Chính.


"Em đang ở nhà Hàn Chính."


Chưa kịp để anh nói thêm gì, tôi đã ngắt máy.


Hàn Chính lặng lẽ nhìn tôi, sau đó xách thùng đồ, bước xuống cầu thang.


"Xin lỗi về lần trước," – tôi lên tiếng, dù có thể anh đã quên từ lâu, nhưng tôi vẫn muốn làm rõ, – "Em nhận nhầm anh là bạn trai mình, nên mới nói mấy lời đó—"


Những câu như: “Em đã mười tám tuổi rồi, chúng ta muốn làm gì cũng được…”


"Chỉ là hiểu lầm."
Anh ngắt lời, giọng lạnh băng:
"Chuyện của em và bạn trai em, không liên quan gì đến tôi."


Tiếng mạt chược trong phòng bỗng chốc ngừng hẳn.


Không ai dám nói gì. Tất cả chỉ lặng im nghe đoạn đối thoại mà chẳng ai dám nghĩ sâu thêm.


Người bạn đã dẫn tôi vào bối rối, cố chuyển chủ đề:
"Em gái à, anh ấy từ hồi trung học đã như vậy rồi. Bị vị hôn thê từ xa đến từ chối hôn ước, từ đó u uất, ít nói, chẳng còn thích nhìn mấy cặp đôi tình cảm thắm thiết nữa… Á á á, không nói nữa, anh—"


Hàn Chính túm cổ áo cậu ta, kéo ra sau.


Tay còn lại mở cửa, tiễn tôi xuống lầu.


Cầu thang hẹp, thoảng hương gỗ mun quen thuộc.


Khi đưa thùng đồ cho tôi, anh quay đi.


Tôi gọi lại:
"Hàn Chính, chuyện từ chối hôn ước—"


Anh dừng bước, quay đầu nhìn tôi.


"Bạn trai em hỏi em đang ở đâu. Em có nhiều cách để trả lời, nhưng em lại chọn cách khiến người ta dễ hiểu lầm nhất."


Anh dựa người vào tường:
"Em đang lợi dụng tôi."


Tâm trạng bị lật tẩy, tôi nhỏ giọng:
"Xin lỗi… em chỉ muốn—"


"Muốn anh ta để ý đến em."


Giọng anh lúc này giống như đang trách móc, nhưng lại rất thẳng thắn:
"Nếu phải dùng đến cách đó để khiến anh ta chú ý, thì tôi khuyên em, sớm chia tay đi."


Tôi cúi đầu. Anh nhìn thấy, giọng anh dịu xuống.


"Tất nhiên, chuyện này không liên quan đến tôi. Nhưng tôi ghét nhất những người sống tình cảm hời hợt, và không giữ lời."


Tình cảm hời hợt, tôi có thể hiểu.


Nhưng "không giữ lời"? Câu đó là gì?


Anh mặc chiếc áo len cổ lọ đen, làm nổi bật làn da trắng mịn. Những lời anh nói ra lúc này, không còn lạnh lùng nữa, mà dường như rất chân thành.


"Lâm Thời Thời, may là chúng ta đã từ chối hôn ước."


"…Cô ấy đã về rồi."


Tiếng nói khe khẽ của Dịch Dữ Ngữ vang lên, ngay khi cửa căn hộ mở ra.


Lục Khuê Chi không quay đầu lại.


"Không phải nói là không về sao?"


Anh nhướng mày:
"Nhà Hàn Chính? Em biết nhà cậu ta ở đâu à? Cậu ta biết em là ai không?"


Tôi đặt thùng đồ xuống, lặng lẽ bước qua anh, đi vào trong nhà.


Anh vẫn mải chơi game, không buồn nhìn tôi lấy một lần.


Một lúc sau, tay anh lơ đãng điều khiển trò chơi, ánh mắt không kìm được mà hướng về phía cửa phòng tôi.


Trước đây, mỗi khi cãi nhau, người chủ động làm lành luôn là tôi.


"Đừng giận nữa."
Anh mở cửa phòng bước vào, nhưng nhìn thấy tôi đang thu dọn hành lý.


"Em làm cô ấy bị thương mà chưa xin lỗi."
Anh nhìn lướt qua vali:
"Cô ấy không để bụng, còn gói cả bữa tối cho em."


"Vậy em có nên cảm ơn không?" – tôi nói.


Anh cau mày khó chịu:
"Đủ rồi đấy."


Tôi chỉ vào bàn trang điểm, nơi có dấu vết rõ ràng:
"Anh đã dung vào đồ của em?"


Lục Khuê Chi liếc nhìn cây son bị gãy:
"Cô ấy mượn dùng."


"Anh đã hỏi em chưa?" – tôi ngẩng lên nhìn thẳng –
"Ai cho phép cô ta vào phòng em? Tự tiện dùng đồ của người khác? Cô ta không có đồ của mình sao?"


"Anh cho phép." – anh đáp dửng dưng. – "Em có cần nhỏ nhen đến vậy không?"


Dịch Dữ Ngữ bước vào, gương mặt lộ vẻ ngây thơ vô tội.


"Xin lỗi," – cô ta cúi đầu, nắm lấy tay áo anh –
"Anh ấy nói màu son này hợp với mình hơn. Mình chỉ muốn thử thôi, chứ làm sao đẹp bằng Thời Thời được."


Giọng cô ta càng lúc càng yếu đuối, càng khiến anh thêm xót xa.


"Chỉ là một thỏi son thôi, em cần gì làm quá vậy?"


Anh nhếch môi cười lạnh:
"Cô ấy đi làm vất vả thế nào, em thì biết gì?"


Tôi cúi đầu, thu dọn món đồ cuối cùng, kéo vali lên.


"Lục Khuê Chi," – tôi nói bình thản –
"Cô ta là bạn gái của anh, hay em mới là bạn gái của anh?"


"Em là." – anh trả lời thờ ơ –
"Nhưng cô ấy thì khác."


Anh đứng đó, ánh mắt như thể đang dạy bảo một đứa trẻ không hiểu chuyện.


"Cô ấy sẽ luôn là một phần trong cuộc sống của anh. Em chỉ có thể dần quen đi. Anh cũng không còn cách nào khác."


Dịch Dữ Ngữ siết chặt tay áo anh, ngước lên nhìn tôi.


Tôi hiểu, cô ta đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.


Cô ta đã thắng.


Tôi mỉm cười, thật tươi:
"Lục Khuê Chi, chúng ta chia tay đi."


"Cô ấy không có nhiều bạn, em không thể nhường nhịn một chút sao…"
Anh vẫn tiếp tục, cho đến khi sững người lại:
"Em nói gì?"


Trước giờ, dù có cãi nhau thế nào, tôi cũng chưa từng nói hai chữ này.


Bởi vì chúng tôi lớn lên bên nhau, từng mặc định rằng cãi vã không thể phá vỡ được mối quan hệ ấy. Một thỏa thuận ngầm không ai nói ra.


Hơn nữa, tôi… cũng không nỡ.


Anh biết rõ điều đó. Biết tôi luôn trân trọng mối quan hệ này, không muốn nó rạn nứt dù chỉ một chút.


Thế nhưng, anh vẫn cứ để Dịch Dữ Ngữ vượt quá giới hạn, từng chút một, như một hạt cát nhỏ xíu – không lớn đến mức khiến anh khó chịu, nhưng đủ khiến tôi nghẹn thở, rơi nước mắt.


"Đừng làm loạn nữa."
Anh buông tay Dịch Dữ Ngữ, giữ chặt vali tôi, giọng trầm xuống:
"Anh coi như chưa nghe thấy gì."


"Dù anh có nghe hay không, thì cũng không quan trọng nữa rồi."


Tôi quay người bước đi. Dịch Dữ Ngữ định ngăn lại nhưng không kịp.


"Để cô ấy đi." – Lục Khuê Chi lạnh lùng nói. – "Cô ấy nghĩ rằng anh sẽ mãi dỗ dành cô ấy sao?"


"Em chỉ muốn giúp anh kiểm tra xem," – Dịch Dữ Ngữ nói nhỏ –
"coi cô ấy có mang theo gì không nên mang đi không."


Cánh cửa vừa khép lại.

NovelBum, 18/04/2025 08:58:50

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện