Cánh cửa vừa khép lại.
Những lời Lục Khuê Chi nói sau đó, tôi không còn nghe thấy nữa.
Khi người ta buồn, bận rộn là một cách xoa dịu tốt nhất.
Tôi không để cảm xúc ảnh hưởng đến kỳ thi. Trái lại, tôi còn làm tốt hơn cả mong đợi.
Vài ngày sau, kỳ thi cuối kỳ kết thúc.
Cảm xúc bị dồn nén bao lâu nay cuối cùng cũng trào lên.
Chuyến bay đêm hạ cánh xuống Las Vegas. Vừa bước ra, một chị gái đã lớn tiếng gọi tôi từ xa, vẫy tay chào.
"Anh em có việc gấp, chị sẽ đưa em đi chơi thay nhé!"
Chị ấy ôm tôi một cách đầy nhiệt tình, liên tục hỏi tôi có lạnh không, có đói không.
Sau khi xác nhận rằng tôi không sao, chị ấy lập tức đưa tôi đến một quán bar trên tầng thượng.
Cả thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn. Đứng giữa không gian ấy, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng.
"Tránh ra nào, nhường chỗ cho em gái chị một chút!"
Tối hôm đó, có lẽ vì tâm trạng tôi đang rối bời nên tôi cũng uống nhiều hơn thường lệ.
Men rượu bắt đầu ngấm, tôi lờ mờ nghe chị ấy nhắc đến một cái tên quen thuộc.
"Hàn Chính không đến à?"
"Cô nghĩ mình mời được anh ấy sao?"
"Không hiểu anh ấy à? Ban ngày chơi bời, ban đêm lại thức học, thi xong là ngủ liền ba ngày. Nhưng cô thấy đấy, anh ấy đã vì ai mà thay đổi chưa?"
Tôi ngẩn ngơ. Lẽ nào không thể học vào ban ngày sao?
Tôi vừa nghĩ thầm, vừa với tay lấy một ly Whisky.
"Em gái, em say rồi đấy. Nghỉ một chút đi." – chị ấy vỗ nhẹ tay tôi.
Tôi muốn phản bác, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã ngủ gục.
Tiếng nhạc hòa trong tiếng trò chuyện rộn ràng, đêm dài như không có hồi kết. Mãi cho đến khi mùi hương gỗ mun quen thuộc thoảng qua trong không khí…
Rất quen.
Tôi nhớ đến chiếc cầu thang hẹp lần trước.
"Sao anh lại đến đây?" – tôi nghe tiếng mình hỏi, giọng nhỏ như mơ.
Người vừa đến dường như cũng hơi ngạc nhiên.
"Đến đón người."
Câu trả lời ngắn gọn, giọng nói trầm ấm, rõ ràng.
"Ai có thể khiến anh bay đến tận đây giữa đêm khuya chứ?"
Chưa kịp đoán, giây sau anh đã bế tôi lên. Không cần nói thêm lời nào, tôi cũng đã biết đáp án.
Phòng khách sạn.
Cửa sổ lớn phủ sương, bên ngoài tuyết đang rơi nhè nhẹ.
"Ừ, đã đưa cô ấy vào phòng rồi, anh yên tâm về nước đi."
Hàn Chính đang gọi điện cho anh trai tôi:
"Có chuyện gì thì cứ nói, cần gì cứ bảo."
Anh cao gầy, nét mặt sắc sảo. Qua lớp kính phản chiếu từ cửa sổ, anh nhìn thấy tôi đã tỉnh nên lập tức cúp máy.
"Uống thuốc giải rượu đi."
Anh cầm áo khoác, dáng vẻ vội vã, mặc chiếc sơ mi đen được ủi phẳng tươm tất. Nói xong anh chuẩn bị rời đi.
Tôi kéo tay anh lại.
"Anh nói em hời hợt."
Anh khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi sẽ nhắc lại chuyện cũ.
"Không phải sao?"
"Không phải," – tôi càng nói càng nghẹn –
"Từ nhỏ đến lớn em chỉ thích một người. Đó là kiểu tình cảm mà dù sau này anh có già đi, đi không nổi nữa, em vẫn sẽ thật lòng thích người ấy."
Đôi mắt đen sâu của anh nhìn tôi.
"Em không cần phải kể với tôi rằng em yêu bạn trai em đến thế nào."
Tôi khép người lại:
"Anh còn nói em lợi dụng anh."
Anh không trả lời.
Nhưng trong ánh mắt anh, tôi biết rõ, vẫn là câu hỏi ấy: “Không phải sao?”
Rượu thật lạ, như thể thả con người ta vào một giấc mơ điên rồ không có hồi kết.
"Hàn Chính," – tôi cất giọng, nghe rất rõ –
"Lợi dụng thực sự là như thế này."
Chiếc giường khẽ lún xuống dưới sức nặng tưởng như không nên có.
Lý trí bảo rằng, một người đàn ông như anh – sống kỷ luật, rèn luyện nghiêm ngặt – sẽ không để điều gì xảy ra.
Nhưng anh lại không hề phòng bị.
Và anh cũng không ngăn lại.
"Rất vui à?"
Anh nhìn tôi, như thể chỉ coi đó là một trò đùa bốc đồng.
Tôi cúi đầu, không nói gì. Cảm giác thất bại dâng lên.
Nếu đây là biểu hiện của sự hời hợt mà anh ghét, có lẽ tôi đã chạm tới giới hạn.
Đúng như tôi nghĩ, anh đẩy tôi ra. Nhưng rồi anh khựng lại – chiếc áo sơ mi của anh đã ướt đẫm nước mắt của tôi.
"Thật sự buồn đến vậy sao?" – anh hỏi –
"Vì tôi từng nói em, hay vì người đó… không còn yêu em?"
Tôi đáp:
"Vì em đã chia tay rồi."
Hàn Chính là kiểu người rất kiêu ngạo. Có lẽ chưa từng bị đặt vào hoàn cảnh như thế.
"Tôi là công cụ để em muốn tìm thì tìm, muốn bỏ thì bỏ sao, Lâm tiểu thư?"
Anh chống một tay lên mép giường, cười khẽ, giọng có chút giễu cợt:
"Nhưng cũng chẳng liên quan đến tôi, đúng không?"
Tôi, rất vô lễ, đã dùng hành động để trả lời câu hỏi đó.
Anh lập tức giữ tay tôi lại:
"Em không tỉnh táo."
"Em tỉnh táo."
Tôi chống tay ngồi dậy, ánh mắt nhìn anh không hề né tránh, rõ ràng và dứt khoát.
"Hàn Chính, em rất tỉnh táo. Em biết mình muốn gì."
Bên ngoài cửa sổ, tuyết rơi dày đặc.
Sau này tôi mới biết, đó là một trận tuyết hiếm có suốt mấy chục năm tại thành phố vốn nằm giữa sa mạc này.
Nhưng trong phòng thì lại quá nóng.
Hệ thống sưởi khép kín, hơi ấm tỏa ra như bịt kín mọi lối thoát. Cảm giác như ngột ngạt không thở nổi.
Tôi vốn sợ lạnh, nhưng lại không chịu được nóng.
Anh cúi đầu, dáng vẻ im lặng như một người lính đang chờ lệnh. Không nói một lời.
Tôi cảm thấy mình thật sự nóng bức, liền né khỏi tay anh, trở mình ôm lấy chăn.
"Không cần nữa, anh đi đi."
Anh ngẩng đầu, tóc mái ướt mồ hôi, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi, giọng khàn nhẹ:
"Khó chiều thật đấy."
Tôi không trả lời.
Anh rời đi, để lại tôi một mình giữa đêm khuya, đi tắm nước lạnh trong cái giá rét cuối tháng mười hai.
Chỉ có một người khiến tôi bật dậy giữa giấc ngủ.
Là vị giáo sư người Ấn Độ đáng yêu của tôi.
Trong giấc mơ, tôi như đang ở trong lớp học, liền giật mình tỉnh giấc.
Trên ghế sofa đơn, Hàn Chính đang ngủ, mắt nhắm, áo sơ mi và quần dài vẫn còn nguyên, chỉnh tề như lúc mới đến.
Tối qua tôi còn tự biện minh rằng, một chút cảm xúc bốc đồng cũng chẳng có gì sai.
Nhưng ánh sáng ban ngày sẽ luôn là chiếc gương chân thật nhất.
Tôi vừa mới chia tay, đã tìm đến anh. Anh sẽ nghĩ thế nào về tôi?
Tôi nhẹ nhàng xỏ giày, lặng lẽ thu dọn đồ đạc, kéo vali ra ngoài và đóng cửa khẽ khàng, không muốn làm anh tỉnh giấc.
Tôi không biết rằng, khi cánh cửa khép lại, anh khẽ động tay – rồi mở mắt ra.
—
Sân bay đông nghịt người. Tuyết rơi dày khiến chuyến bay bị hoãn.
Chắc giờ này anh cũng đã tỉnh.
Nhưng điện thoại tôi vẫn không có lấy một tin nhắn.
Tôi tự nhủ, ừ, đáng ra phải như vậy. Chúng tôi vốn không có thông tin liên lạc của nhau.
Tôi chẳng có số của anh, và anh cũng không có của tôi.
Khi trở lại Boston, tôi sẽ tiếp tục học. Còn anh vẫn là người thừa kế đệ nhất hào môn, muốn gặp lại một lần nữa… thật chẳng dễ dàng.
Tôi trượt tay lướt qua hộp thư. Vẫn còn vài tin nhắn chưa đọc.
Trong đó, có hai dòng đến từ Lục Khuê Chi gửi tối hôm trước:
[Đừng quá đáng nữa, làm loạn đủ rồi thì về đi.]
[Anh và Dịch Dữ Ngữ đến Las Vegas chơi, mang quà cho em.]
Tôi tắt màn hình, bước qua cổng an ninh.
Chưa đầy một phút, tôi phát hiện ra toàn bộ vật dụng quan trọng trong ba lô đã biến mất.
Ví – không còn.
Hộ chiếu – cũng không thấy.
Cả điện thoại – cũng không cánh mà bay.
Chỉ còn lại chiếc ba lô trống không.
"Đồ của tôi đâu rồi?"
Nhân viên sân bay lườm tôi:
"Quý cô, làm ơn đừng chắn lối."
"Đồ của tôi đã bị mất, ngay sau khi đi qua băng chuyền."
"Nếu là do bất cẩn, thì chúng tôi không thể giúp gì cho cô."
Tôi gọi cảnh sát sân bay đến hỗ trợ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.