Hợp Đồng Hôn Nhân Với Cô Vợ Lầy Lội - Chương 36

Hợp Đồng Hôn Nhân Với Cô Vợ Lầy Lội

Chi Mèo 28/04/2025 10:26:39

Hạ Thảo nghe xong, bỗng dưng chẳng biết nói gì.


Nếu là người khác, chắc chắn đã từ chối ngay cái lời hẹn vu vơ giữa hai ông cụ.


Nhưng cô thì khác — cô vốn đã thích hắn.


Nên chuyện ấy, hoá ra lại là may mắn.


Ít nhất, nó không giống mấy kịch bản đầy kịch tính mà cô từng tưởng tượng: Không có người thứ ba, không có toan tính, chỉ là một sự trùng hợp vừa khéo... trở thành định mệnh.


“Vậy còn chuyện... tại sao cái tên Mai Hương lại khiến anh nhớ ra?”


Giọng cô chùng xuống.


Cô không giấu được nỗi tổn thương sâu kín trong lòng. Biết bao nhiêu chiêu trò, bao nhiêu nỗ lực của cô cũng không sáng bằng một cái tên.


Chuyện này, đúng là đã khiến cô buồn nhiều.


Đông Trùng nhún vai.


“Cái đó... anh không biết thật. Có thể chỉ là trùng hợp. Lúc đó đúng thời điểm nên vô tình nhớ lại một chút thôi.”


Hắn đâu thể kiểm soát được thứ gì chạm đến trí nhớ.


Cũng chẳng thể trách ai cả.


Chuyện Đông Trùng khôi phục trí nhớ nhanh chóng trở thành tin vui lớn, hai bên gia đình liền quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ để ăn mừng. Sau hôn lễ, đây cũng là lần đầu tiên hai nhà tụ họp đông đủ như thế.


Mà cứ có đông đủ người lớn là y như rằng lại xoay quanh một chủ đề quen thuộc — chuyện con cái.


Hạ Thảo và Đông Trùng trở thành trung tâm của mọi lời giục giã. Mọi người thay phiên nhau hối thúc hai người sớm sinh con, rồi bảo: "Cứ sinh đi, để hai bên nội ngoại thay nhau chăm, không phải lo gì cả."


Phải đến khi trở về nhà, Hạ Thảo mới thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng được chút yên bình.


“Mọi người không biết là anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao, vậy mà cứ giục sinh con ngay cho được.”


“Chưa hồi phục gì cơ?”


“Cơ thể.” Cô liếc nhìn hắn.


Trên người hắn vẫn còn những vết thương chưa lành hẳn. Bắt đầu chuyện con cái lúc này thì thật sự không hợp lý chút nào. Không phải cô không muốn, nhưng xét tình hình hiện tại thì rõ ràng Đông Trùng vẫn cần thêm thời gian để ổn định sức khỏe.


“Em chưa thử thì sao biết là chưa hồi phục?”


“…”


Quả nhiên, trí nhớ mới trở lại mà bản chất cũ cũng theo về nguyên vẹn. Cái dáng vẻ nghiêm túc trước đó đâu rồi?


Hạ Thảo giả vờ thở dài, lắc đầu bất lực.


Đông Trùng bật cười, vòng tay kéo cô vào lòng. Bao lâu rồi mới lại có thể ôm cô thân mật như thế này? Cảm giác thật sự quý giá.


“Trùng à, bác sĩ nói khi đưa anh vào phòng cấp cứu, anh đã gọi tên em.”


“Vậy sao?” Hắn hơi bất ngờ.


Cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào ng** hắn.


“Có lẽ lúc đó anh nghĩ đến em.”


Khi máy bay mất thăng bằng, hắn đã vô cùng hoảng loạn. Trong những giây phút ý thức dần nhạt đi, hình ảnh đầu tiên và duy nhất xuất hiện trong đầu hắn chính là Hạ Thảo. Là gia đình. Là những điều quý giá mà hắn sợ đánh mất. Hắn chỉ muốn liên lạc với cô, muốn được nói một lời nào đó — nhưng lại bất lực.


Chuyện sau khi vào bệnh viện, Đông Trùng hoàn toàn không nhớ gì.


Nghĩ đến quãng thời gian đầy bất trắc ấy, Hạ Thảo khẽ siết vòng tay lại. Chỉ trong chớp mắt, suýt nữa cô đã mất hắn. Ý nghĩ đó khiến sống lưng cô lạnh toát.


Cô biết ơn vì hiện tại, họ vẫn còn có thể ngồi đây — trong vòng tay nhau.


“Khi nào anh định đi làm lại?”


“Chắc vài hôm nữa.” Hắn đáp.


Mấy tháng nằm viện và nghỉ ngơi khiến hắn không nắm bắt được tình hình công ty. Trước khi quay lại, hắn cần gặp trợ lý để cập nhật mọi thứ.


“Trùng, đột nhiên em không muốn anh đi máy bay nữa.” Giọng cô trầm xuống.


Công việc là công việc, cô biết. Nhưng sau biến cố vừa qua, cô không thể ngăn nỗi sợ cứ lởn vởn trong lòng. Ai có thể chắc chắn lần sau vẫn may mắn như lần này?


“Cũng không thay đổi được đâu.”


Hắn khẽ vuốt tóc cô, giọng nói dịu dàng.


Công việc là điều không thể né tránh. Chỉ có thể học cách chấp nhận và trân trọng hiện tại.


Sau khi Đông Trùng chính thức quay lại làm việc, mọi thứ dần trở lại đúng quỹ đạo.


Hai người cũng không còn giấu giếm chuyện kết hôn, công khai thông báo với toàn bộ công ty. Dù gì cũng là vợ chồng thật, không có lý do gì phải che đậy nữa.


May mắn là mọi người đều chúc mừng.


Đông Trùng là một người sếp tốt, trong công việc luôn rõ ràng, công bằng, chưa từng khiến ai cảm thấy uất ức. Ngược lại, Hạ Thảo vốn đã hòa đồng, dễ mến, năng lực làm việc cũng không phải dạng vừa.


Hai người kết hôn chẳng có gì đáng trách — ai cũng có quyền được hạnh phúc, nên dù có ngạc nhiên, nhưng không ai mang ác ý.


Chị nhân viên mà Hạ Thảo quen từ chuyến dã ngoại lần trước cũng đến tận nơi chúc mừng:


“Lúc thấy hai người mặc đồ đôi chị đã nghi nghi rồi.”


Làm sao mà có chuyện trùng hợp như vậy cơ chứ.


“Hạnh phúc nha, cô bé.”


“Cảm ơn chị.”


Ngẫm lại, sau tất cả những gì đã trải qua, cuối cùng họ cũng có thể công khai sánh vai nhau mà không cần lo lắng điều gì.


Giờ nghỉ trưa, Hạ Thảo vui vẻ bước vào phòng hắn mang theo hộp cơm.


“Nhớ anh rồi sao?” Hắn ngẩng lên nhìn cô.


“Ừm, mới sáng không thấy anh đã nhớ rồi.”


Cô ngồi lên đù* hắn, vòng tay ôm chặt. Cảm giác như chỉ cần xa một chút là lòng đã thấy trống trải.


Đông Trùng nhìn vào mắt cô, ánh nhìn lấp lánh ấy khiến hắn không thể rời mắt. Hạ Thảo hiểu ý, chủ động cúi xuống hôn nhẹ. Bàn tay đặt trên eo hắn cũng vô thức siết chặt hơn.


Hắn đưa tay ôm lấy cô, khẽ vuốt làn lưng mềm mại. Từng cử chỉ dần trở nên nồng nàn, mãnh liệt hơn.


Lúc này, Đông Trùng không còn là người đàn ông từng cấm tuyệt chuyện tình cảm trong công ty nữa. Hắn là chồng của cô — là người cô yêu, người cô thuộc về.


Một lúc sau, hai người tựa vào nhau thở nhẹ. Nhìn lại quần áo có phần xộc xệch của mình, Hạ Thảo lườm hắn:


“Lần nào người bị làm cho nhếch nhác cũng là em hết.”


“Chiều em muốn ăn gì?” Hắn hỏi, vừa vỗ nhẹ tay cô.


“Ăn anh.”


“…”


Đông Trùng khẽ nhéo má cô, ánh mắt cưng chiều.


Lúc nào cũng mạnh miệng, nhưng người “thất thủ” trước lại luôn là cô.


Tối hôm đó, hắn không phụ lòng cô mong chờ.


Vì đã quá lâu không có thời gian riêng tư, nên lần này sự gần gũi trở nên da diết và cuồng nhiệt hơn trước. Từng khoảng khắc bên nhau đều mang theo sự mãnh liệt và lưu luyến.


Hạ Thảo khẽ rên khẽ, gương mặt ửng hồng, đắm chìm trong cảm xúc trọn vẹn.


Sau đó, cả hai nằm ôm nhau trong chăn ấm. Cô rúc vào lòng hắn, tận hưởng hơi ấm quen thuộc.


Bỗng nhiên, một ý nghĩ thoáng qua đầu cô.


Hình như... lúc nãy hắn quên chuẩn bị?


Nhưng ngẫm lại, chắc chỉ một lần thì không sao đâu. Cô tự trấn an, ôm chặt hắn hơn rồi chìm vào giấc ngủ.


Cho đến hai tháng sau, khi “ngày ấy” vẫn chưa đến thăm, cô mới giật mình, hoảng hốt chạy đi mua que thử.


Ngồi trong nhà tắm, tay siết chặt, tim đập thình thịch.


Không lẽ... chỉ một lần mà dính sao?


Không thể nào trùng hợp đến mức ấy được.


Nhưng ông trời vẫn chứng minh: chuyện gì cũng có thể xảy ra.


Khi nhìn thấy hai vạch đỏ hiện rõ trên que thử, Hạ Thảo thoáng sững người, không biết nên vui hay nên hoang mang. Kế hoạch hai năm nữa mới sinh con, thoáng chốc rút ngắn lại còn tám tháng.


Cô nhanh chóng thông báo tin vui này cho Đông Trùng và hai bên gia đình.


Không cần nói cũng biết hai bà mẹ vui mừng đến mức nào, thậm chí còn khen hắn "ra tay quá nhanh, quá chuẩn".


“Tất cả là tại anh đấy.”


“Anh đâu ngờ lại thành thật…”


Thôi thì... trời ban cho thì phải đón nhận. Dù bất ngờ, nhưng trong lòng Hạ Thảo vẫn dâng lên sự mong chờ — không biết đứa nhỏ sẽ giống ai, tính cách ra sao.


Từ khi mang thai, cô vốn đã được cưng chiều, giờ lại càng được yêu chiều hơn nữa. Mọi việc trong nhà đều giao hết cho Đông Trùng. Hai bà mẹ thì thay nhau “cảnh cáo” không cho cô dung đến bất kỳ việc gì.


Chỉ cần ăn ngon, ngủ đủ, tinh thần thoải mái là đủ.


Buổi tối, khi hai người nằm cạnh nhau, Đông Trùng khẽ đặt tay lên bụng cô.


“Sao anh không cảm thấy gì nhỉ?”


“Nó còn nhỏ xíu, anh cảm được gì chứ.”


“Vậy theo em, con trai hay con gái?”


“Sao cũng được, trai hay gái anh đều thích.”


Cô cũng đồng ý với quan điểm đó.


Con trai thì giống hắn — vừa tuấn tú vừa giỏi giang, con gái thì giống cô — vừa đáng yêu lại hoạt bát.


Ban đầu, Hạ Thảo cứ nghĩ mình sẽ không bị ốm nghén nặng, nhưng thực tế lại ngược hoàn toàn. Mỗi lần nôn xong là cô như mất hết sức lực, làm Đông Trùng lo lắng đến mức nhiều đêm thức trắng.


May mắn là sau một thời gian, mọi thứ cũng dần ổn định. Chỉ là việc đi lại có phần bất tiện, khom người cũng khó, vừa đi vài bước đã thấy mệt. Cuối cùng, cô đành xin nghỉ dài hạn để ở nhà dưỡng thai.


Tâm trạng thất thường, làn da cũng bắt đầu nổi mụn khiến cô mất tự tin.


“Giờ em không xinh nữa… anh còn yêu em không?”


Chính vì mấy suy nghĩ ௱oЛƓ lung như vậy mà có lúc Đông Trùng bị dỗi đến mức không hiểu nổi lý do.


Trải qua chín tháng vất vả, thời khắc mong chờ cũng đến sớm hơn dự kiến mười ngày. Cả nhà đều bị bất ngờ, may mà có hai bà mẹ nhiều kinh nghiệm nên phần nào xoay xở được.


“Trùng… em sợ.” Cô nắm chặt tay hắn.


Dù biết hắn sẽ vào cùng, nhưng cô vẫn run.


“Anh ở đây, đừng lo. Có anh rồi.”


Chín tháng cô còn chịu được, không lẽ chỉ còn một đoạn đường ngắn này lại không vượt qua được? Hạ Thảo tự nhủ trong lòng.


Khi tiếng khóc đầu tiên vang lên, cô cũng gần như kiệt sức.


Hai người đã thống nhất không hỏi giới tính trước, muốn chờ khoảnh khắc thực sự để cùng nhau đón nhận.


“Chúc mừng, là một bé trai.” Y tá nói với nụ cười rạng rỡ.


Hai bà mẹ mừng rỡ khôn xiết, cảm ơn trời đất không ngớt lời. Hai ông bố cũng nóng lòng muốn được gặp cháu nội. Còn Đông Trùng chỉ im lặng, thở phào rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán vợ.


Khi chứng kiến cô đau đớn như vậy, hắn đã thầm tự nhủ — đứa này là đủ rồi, không nỡ để cô phải chịu thêm nữa.


Vì sinh thường nên cô hồi phục khá nhanh. Chỉ sau một tuần, cô đã có thể đi lại. Chỉ là… có chút buồn buồn vì chuyện khác.


“Sao con trai mình sinh ra chẳng giống em gì cả nhỉ?”


Ngắm nhìn bé con trong nôi, cô nghiêng đầu, than thở.


“Ừ, anh cũng thấy giống anh thật.” Hắn cười đáp.


“Lần sau anh đẻ đi để con giống em.”


“Được, để lần sau đến lượt anh.”


Những cuộc trò chuyện “nhảm nhí” như thế này dần trở thành thói quen — thứ ngọt ngào nhất trong đời sống thường nhật của họ.


Nhìn con trai nhỏ đang nằm ngủ ngoan ngoãn, rồi lại nhìn sang người đàn ông ngồi bên cạnh, Hạ Thảo thấy lòng đầy mãn nguyện.


Còn hắn — trong khoảnh khắc yên bình ấy, chỉ có một suy nghĩ duy nhất trong đầu.


Cảm ơn ngày hôm đó đã đủ dũng cảm để mở lời cầu hôn. Và càng cảm ơn cô, vì đã không ngần ngại mà đồng ý.


Nếu không có những điều đó, hiện tại này… có lẽ đã không thể tồn tại.


“Hạ Thảo.”


“Hửm?”


“Cảm ơn em, vì tất cả.”


Vì đã không ngại vất vả, không sợ đau đớn, để mang đến trái ngọt cho hai người.


“Vậy thì phải thương em nhiều hơn nữa đấy nhé.” Cô chu môi, ôm chặt lấy hắn.


Lần đầu đi xem mắt mà lại rước được một người chồng như Đông Trùng, cô tự thấy… bản thân thật sự là người may mắn.


“Đông Trùng.”


“Sao?”


“Chào anh — đối tượng xem mắt của em.”


HOÀN CHÍNH VĂN.

NovelBum, 28/04/2025 10:26:39

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện