Một tiếng kêu đau đớn yếu ớt vang lên, rồi im bặt.
Nghe thấy tiếng động lớn, Trình Dục theo bản năng quay đầu lại.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì ánh mắt đã lập tức khóa chặt vào hình ảnh trước mặt: Thiên Lam đang gục đầu dưới chân cầu thang.
Không khí quanh anh lập tức rơi vào một khoảng lặng đáng sợ.
Anh đẩy mạnh đám nữ sinh đang vây quanh mình, lao thẳng về phía cô.
Nhanh chóng đỡ cô tựa vào lòng, nhưng người con gái nhỏ bé ấy đã bất tỉnh.
Đôi mắt anh vô thức liếc xuống. nơi hạ thân cô, một vệt chất lỏng đỏ tươi đang không ngừng loang rộng trên nền đất lạnh.
Cảnh tượng đó khiến tim anh như bị ai Ϧóþ nghẹt.
“Thiên Lam, tỉnh lại... mở mắt nhìn tôi!”
Anh gọi khẽ, giọng lạc đi.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
Trình Dục cắn chặt răng, nén cơn hoảng loạn trào lên trong lòng, vội vàng rút điện thoại ra gọi.
“Thanh Ngạn, lập tức điều xe cứu thương đến trường đại học, rất gấp!”
“Được, được! Xe tới ngay!”
Trong khi chờ đợi, anh siết chặt cô vào lòng, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt tò mò đang dõi theo.
Trong đầu anh lúc này chỉ tràn ngập những hình ảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra.
May mắn thay, xe cứu thương tới rất nhanh.
Thiên Lam lập tức được chuyển thẳng đến bệnh viện.
Trình Dục với chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ, ngồi bất động trên ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, thu hút ánh nhìn lo lắng của không ít người qua lại.
Nửa tiếng sau, Thanh Ngạn bước ra, gọi anh:
“Trình Dục, cậu vào đây một chút.”
Anh đứng bật dậy, theo cậu bạn vào trong.
Trong phòng, Thiên Lam nằm yên trên giường bệnh, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, chiếc mask dưỡng khí phủ lên nửa gương mặt, còn hai bên tay đều cắm dây truyền dịch.
Cảnh tượng đó khiến lòng anh thắt lại, đau đớn tới mức nghẹt thở.
Thanh Ngạn nhìn anh, giọng trầm xuống:
“Cô ấy đã mang thai gần một tháng.”
Câu nói ấy khiến anh sững người một thoáng.
Thật ra... trong khoảnh khắc bế cô vào lòng, anh cũng đã lờ mờ đoán được điều này.
Tuy không chuyên về sản khoa, nhưng với kinh nghiệm y học, anh hiểu rõ.
Đứa bé trong bụng cô. là kết tinh giữa anh và cô.
Nên vui mừng, hay nên hoảng sợ đây?
Tâm trạng Trình Dục lúc này hỗn loạn như mớ tơ vò.
Thanh Ngạn tiếp tục, giọng nói thêm trầm trọng:
“Thai còn rất yếu, thể chất cô ấy cũng không tốt.
Lại thêm cú ngã cầu thang vừa rồi...
Nếu giữ lại đứa bé, rủi ro cực kỳ cao.
Không chỉ đứa bé, mà ngay cả tính mạng Thiên Lam cũng gặp nguy hiểm.”
Anh dừng một nhịp, rồi nói thẳng:
“Giữ lại, hay bỏ đi, cậu phải lựa chọn.”
Lựa chọn?
Trình Dục siết chặt tay thành nắm đấm.
Anh biết rõ: nếu bỏ đứa trẻ, cơ hội mang thai lần nữa của cô sẽ vô cùng mong manh.
Nhưng nếu giữ lại, anh cũng không dám chắc có thể bảo vệ cô an toàn suốt chín tháng mười ngày.
Họ đều còn có công việc riêng, cuộc sống riêng.
Tai họa... có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Chỉ còn tiếng thở nặng nề vang lên trong không khí.
Trình Dục nhắm mắt, cố kìm nén cảm xúc trào dâng.
Bất lực.
Hối hận.
Dằn vặt.
Dù anh chọn thế nào... đều sẽ mang theo nỗi day dứt không nguôi.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô gái nhỏ đang nằm yên lặng trên giường bệnh.
Làn da trắng bệch, đôi mi cong vút khẽ rung động, mong manh đến đau lòng.
Trình Dục hít sâu một hơi.
Nếu có thể giữ được nụ cười trong sáng của cô...
Nếu có thể bảo vệ đôi mắt ngây thơ đó mãi mãi...
Anh nguyện gánh chịu mọi hậu quả.
Dù phải trả giá bằng cả cuộc đời này cũng không hối tiếc.
Giọng anh vang lên, kiên định:
“Giữ đứa bé.
Nhưng... cũng phải giữ lấy cô ấy.”
Anh quay sang nhìn Thanh Ngạn, ánh mắt nghiêm nghị, tràn ngập kỳ vọng.
Trước khi rời khỏi phòng, anh còn quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng ôn nhu dừng trên gương mặt của cô.
Đừng sợ.
Anh sẽ luôn ở đây.
Sẽ luôn chờ em tỉnh lại.
Gần một giờ sau, Thiên Lam được chuyển ra khỏi phòng cấp cứu.
Tuy chưa tỉnh, nhưng tình hình đã ổn định hơn.
Không muốn để cô tiếp tục ở trong không khí nặng nề của bệnh viện, Trình Dục quyết định đưa cô về nhà riêng của mình để chăm sóc.
Gia đình anh vốn kinh doanh bất động sản.
Nên việc tìm một căn nhà ở bất kỳ thành phố nào đối với anh đều vô cùng dễ dàng.
Chỉ là...
Bản thân Trình Dục lại không hề thích kế nghiệp ngành nghề ấy.
Anh chọn theo đuổi giấc mơ làm bác sĩ. con đường mà vì nó, anh đã từng tranh cãi kịch liệt với bố suốt một thời gian dài.
May mắn thay, phía sau anh còn có một cậu em trai nối nghiệp gia đình.
Còn anh, được tự do đi theo con đường mình chọn.
Nhẹ nhàng bế Thiên Lam đặt xuống giường, Trình Dục kéo chăn phủ ngang người cô rồi xoay người định bật đèn.
Trời đã ngả tối, cũng nên chuẩn bị chút đồ ăn cho cô mới phải.
Nhưng vừa quay đi, cổ tay anh đột nhiên bị giữ lại.
Theo phản xạ, anh lập tức nắm trọn lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy ấy.
“Tôi đây.” Anh dịu giọng trấn an. “Không sao, tôi chỉ đi bật đèn.”
Giọng nói mong manh vang lên, mềm như một sợi chỉ:
“Đừng bật...”
Thiên Lam yếu ớt gượng người ngồi dậy.
Trình Dục vội vàng quay lại đỡ cô, rồi ngồi xuống phía sau, để cô tựa hẳn vào long ng** mình.
Cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt xuyên qua ô cửa sổ mờ duc, phủ lên họ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Anh lặng người suy nghĩ.
Chuyện đứa trẻ trong bụng cô... nên nói thế nào mới phải?
Quyết định giữ lại đứa bé. liệu có đúng không?
“Thiên Lam, nghe tôi nói.”
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé, đặt nhẹ lên bụng cô, bàn tay mình bao trọn lấy tay cô, truyền hơi ấm dịu dàng.
“Từ bây giờ... phải chăm sóc bản thân thật tốt. Không chỉ vì em, mà còn vì sinh linh bé nhỏ đang tồn tại trong cơ thể em.”
Đứa nhỏ trong bụng...
Thiên Lam ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt mờ mịt ánh trăng phản chiếu sự ngỡ ngàng.
Trong ánh sáng lờ mờ ấy, Trình Dục khẽ gật đầu.
Anh hiểu rõ tâm trạng cô lúc này.
Và anh biết. lời mình vừa nói ra, cô cũng hiểu.
Một hồi lâu sau, cô mới thốt lên, giọng khẽ như gió thoảng:
“Em... thật sự... đã mang thai sao?”
Thực sự, cô đã trở thành mẹ rồi ư?
“Xin lỗi.”
Trình Dục khẽ buông hai chữ ấy.
Rất khẽ.
Nhưng trong đó chất chứa cả ngàn vạn nỗi dằn vặt.
Anh biết mình đã phá vỡ sự trong sáng, phá vỡ thanh xuân của cô.
Hai mắt Thiên Lam bất giác đỏ hoe.
Cô không kìm được nữa, vòng tay ôm chầm lấy cổ anh, thân mình nhỏ bé run rẩy từng nhịp.
“Tôi... tôi không biết phải làm thế nào...” Giọng cô nghẹn ngào.
Trình Dục nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cố gắng xoa dịu:
“Sau khi em tốt nghiệp... tôi sẽ cưới em.”
Thiên Lam siết chặt tay, vùi mặt vào vai anh, giọng mơ hồ đầy tổn thương:
“Anh... sẽ lại không đến đâu...”
Anh cảm nhận được thân hình nhỏ bé trong lòng mình đang không ngừng run rẩy.
Trái tim như bị ai Ϧóþ nghẹt.
Anh cúi đầu, khẽ thở dài, rồi mới kiên định lên tiếng:
“Tôi hứa.”
Giọng anh trầm ổn, mang theo sự chắc chắn không thể nghi ngờ.
“Nhưng em cũng phải hứa với tôi.
Phải thật cẩn thận.
Tôi sẽ không để bất kỳ ai... làm tổn thương em thêm lần nào nữa.”
Im lặng vài giây, rồi Thiên Lam lí nhí hỏi:
“Đột nhiên anh nói sẽ cưới tôi... là vì tôi mang thai sao?”
Trình Dục thoáng khựng lại, sau đó dịu giọng:
“Đừng nghĩ nhiều.”
Không phải vì đứa trẻ.
Mà vì cô.
Vì cô là Thiên Lam. cô gái ngốc nghếch khiến anh không nỡ buông tay.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô ngồi tựa vào đầu giường, rồi thuận tay bật công tắc đèn.
Ánh sáng bừng lên, xua tan màn đêm.
Cô gái nhỏ ngồi trên giường, đôi mắt còn vương đỏ hoe, lòng anh bất giác mềm nhũn.
“Em nghỉ ngơi đi. Tôi đi làm bữa tối.”
Nói rồi, anh rời khỏi phòng, khẽ khàng khép cửa lại.
Còn lại một mình, Thiên Lam ngẩn ngơ đưa tay đặt lên bụng mình.
Bên dưới lớp áo mỏng manh ấy, đang có một sinh linh bé bỏng tồn tại.
Cô lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, trái tim dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
Lời hứa ấy... liệu có thực sự vững bền?
Cô sợ.
Sợ một ngày nào đó, anh lại đột ngột biến mất khỏi cuộc đời cô...
Sự thay đổi bất ngờ của cơ thể khiến cô có chút bối rối.
Bố cô...
Nếu biết chuyện này, ông sẽ tức giận lắm phải không?
Vì sắp đến kỳ tốt nghiệp nên Thiên Lam không dám lơ là thêm giây phút nào.
Giữa cô và Trình Dục cũng đã thống nhất. vì cô còn là sinh viên, nên chuyện mang thai tuyệt đối phải giữ kín, tránh để lộ ra ngoài, nếu không sau này mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
Về phần hai ông bố, Trình Dục sẽ tìm thời điểm thích hợp để thông báo.
Cũng may, trong khoảng thời gian này, anh được trường mời làm giảng viên tạm thời một tháng. Điều đó giúp anh có cơ hội ở gần để tiện chăm sóc và quan sát cô hơn.
Đến khi kết thúc thời hạn công tác, anh sẽ tìm cách khác để tiếp tục bảo vệ cô.
Sáng hôm đó, Trình Dục đưa Thiên Lam đến trường.
Khoảnh khắc hai người cùng bước xuống từ chiếc xe sang trọng khiến đám đông xung quanh không khỏi kinh ngạc.
Tất nhiên, không ai trong trường biết về mối quan hệ thực sự giữa họ.
Trong mắt tất cả mọi người, họ đơn thuần chỉ là thầy trò.
“Đừng lo.” Trình Dục thấp giọng dặn dò.
“Tôi sẽ luôn ở sau em.”
Thiên Lam gật đầu, rồi lặng lẽ đi về phía lớp học.
Anh giữ khoảng cách ba mét phía sau, đủ gần để bảo vệ cô, cũng đủ xa để tránh gây chú ý.
Có anh đi bên cạnh, Thiên Lam cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Dù xung quanh vẫn có những lời xì xầm, ánh mắt tò mò, nhưng cô đã học cách không còn bận tâm nữa.
Ngày ngày, sau giờ học, anh đều tới đón cô về.
Những chuyến đưa đón lặng lẽ ấy dần dần trở thành thói quen, cũng chính là sợi dây âm thầm kéo hai người xích lại gần nhau hơn.
Về chuyện đứa trẻ, Trình Dục cũng đã chính thức thông báo cho cả hai gia đình.
Hai ông bố vừa mừng vừa lo, suốt ngày nhắc nhở anh phải chăm sóc cô thật tốt.
Viện trưởng còn đặc cách cho Trình Dục nghỉ phép hai tháng. vừa khéo trùng với khoảng thời gian kết thúc học kỳ cuối của Thiên Lam.
Một buổi tối, khi hai người đang ngồi ăn cùng nhau, điện thoại Trình Dục vang lên.
Anh bắt máy.
“Con nghe đây.”
Đầu dây bên kia là giọng bố anh:
“Cuối tuần này, con dẫn Tiểu Lam về nhà một chuyến đi. Trình Duật nó về nước rồi, hai nhà mình tụ họp ăn một bữa.”
“Con biết rồi.”
Cúp máy, anh quay sang thì thấy Thiên Lam vẫn đang tập trung ăn uống, không để tâm lắm đến cuộc trò chuyện.
Anh đợi cô ăn xong mới mở lời:
“Cuối tuần này, về nhà tôi một chuyến. Em trai tôi về nước rồi.”
Thiên Lam ngước lên, chớp mắt:
“Em trai anh hả?”
Anh gật đầu.
Thấy cô có vẻ tò mò, Trình Dục liền giải thích thêm.
Trình Duật năm nay 26 tuổi, nhỏ hơn anh hai tuổi.
Cậu ấy du học ở Canada, đã gần sáu năm chưa về.
Cũng giống như anh, Trình Duật không muốn nối nghiệp kinh doanh của gia đình, mà chọn theo đuổi ngành luật, hiện đang học tiếp lên bậc cao hơn.
Cuối tuần, trước khi về nhà, Thiên Lam còn phải đến thư viện trả sách.
Trình Dục định đi cùng cô, nhưng vì có việc phải bàn giao tài liệu cho trường nên đành để cô đi một mình trước.
“Hành lý đã chuẩn bị xong rồi.” Anh dặn dò.
“Tôi giao tài liệu xong sẽ quay lại đón em.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.