Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến - Chương 11

Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến

Chi Mèo 07/05/2025 10:51:55

Cô gật đầu, cầm theo sách rời khỏi.


Anh tranh thủ quay về trường giải quyết công việc.


Nửa tiếng sau, anh trở lại trước thư viện. vừa khéo đúng lúc Thiên Lam từ bên trong bước ra.


Cách nhau một con đường.


Anh định đợi đèn đỏ rồi sang đón cô.


Nhưng Thiên Lam lại chủ động vẫy tay:


“Anh đứng đó đi, để tôi sang.”


Cô cười nhẹ.


Băng qua đường đâu phải chuyện khó khăn gì.


Cô cũng không còn là trẻ con, tự đi được mà.


Nhìn trái nhìn phải, thấy đèn giao thông đã chuyển đỏ, xe cộ cũng tạm dừng, Thiên Lam mới yên tâm bước đi.


Nhưng ngay khoảnh khắc đó...


Từ phía xa, một chiếc xe máy bất ngờ lao tới với tốc độ kinh hoàng.


Chiếc xe ấy hoàn toàn không có ý định dừng lại.


Trình Dục lập tức nhận ra nguy hiểm.


Sắc mặt anh chợt lạnh toát, lao nhanh về phía cô.


Vừa chạy, vừa hét lớn:


“Thiên Lam, cẩn thận! Lui vào lề đường ngay!”


Tiếng hét lớn của Trình Dục vang lên làm Thiên Lam giật mình.


Nhưng âm thanh gầm rú của động cơ xe càng lúc càng rõ.


Đến khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra... thì đã quá muộn.


Chiếc xe máy lao thẳng tới, *** vào Thiên Lam, hất cô bay xa vài mét.


Chiếc xe sau đó cũng lao vào lề đường, đâm sầm vào một hàng cây rồi mới dừng lại.


Trình Dục dốc toàn lực chạy đến bên cô, nhanh chóng đỡ cô dậy.


“Thiên Lam!”


Giọng anh run lên.


Cô gái nhỏ trong lòng anh, toàn thân đã đẫm máu.


Những người xung quanh bắt đầu hốt hoảng, có người đã vội vàng gọi cấp cứu.


Từ trong chiếc xe vừa gây tai nạn, một chàng trai lảo đảo bước xuống.


Hình như anh ta cũng bị thương, loạng choạng chen vào đám đông, cố gắng nói:


“Xin lỗi... tôi...”


Trình Dục nghe tiếng, theo bản năng ngước lên.


Khi ánh mắt bắt gặp gương mặt kia, anh không khỏi kinh ngạc:


“Trình Duật?”


Không chỉ Trình Dục, mà cả Trình Duật cũng chết sững.


Chuyện này... hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của họ.


“Anh hai...” Trình Duật thều thào.


Thiên Lam, trong cơn choáng váng, lờ mờ nghe thấy tiếng gọi mơ hồ.


Đôi mắt cô chỉ kịp nhìn thấy bóng người mờ mờ trước khi hoàn toàn ngất lịm.


Nhưng bây giờ, người gây tai nạn là ai... đã không còn quan trọng.


Điều cấp bách nhất, là cứu lấy cô.


Xe cứu thương đến rất nhanh.


Thiên Lam lập tức được đưa đi cấp cứu.


Trình Dục không rời cô nửa bước, còn Trình Duật cũng theo sau, vì cậu cũng bị thương nhẹ.


Ngồi trên xe cứu thương, anh siết chặt bàn tay dính máu của cô, áp lên môi mình.


Ánh mắt anh không rời gương mặt tái nhợt của cô lấy một giây.


Trong lòng anh, đã lờ mờ hiểu được. chuyện này, e rằng đứa trẻ... không thể giữ được.


Nhưng hiện tại, điều anh lo lắng hơn cả là tính mạng của cô.


Ngồi chờ bên ngoài phòng cấp cứu, Trình Dục cảm thấy như từng giây từng phút trôi qua đều dài vô tận.


Chứng kiến cảnh tượng cô gái mình yêu thương bị chính em trai mình đâm phải... nỗi đau ấy, không có từ nào có thể diễn tả được.


Nhưng khoảnh khắc cầm 乃út ký vào tờ giấy cam kết. đặt cược tính mạng cô vào một ca phẫu thuật đầy nguy hiểm. mới thực sự khiến anh cảm thấy bản thân mình tồi tệ nhất.


Thanh Ngạn từng nói: đã chọn giữ lại đứa trẻ, thì phải chấp nhận tất cả mọi rủi ro.


Nếu sự cố xảy ra, đứa bé chắc chắn không thể giữ.


Và tính mạng của cô... cũng sẽ khó mà bảo toàn.


Lúc này, bên tai vang lên tiếng gọi:


“Anh hai...”


Trình Duật khập khiễng đi tới, dáng vẻ đầy áy náy.


Cậu không ngờ người mình vô tình đâm phải... lại chính là cô gái có hôn ước với anh trai.


Người mà gia đình đã từng nhắc tới rất nhiều lần.


“Em về nhà trước đi. Nói với bố anh sẽ về sau.” Trình Dục khàn giọng nói.


“Nhưng... đợi kết quả xong rồi em đi.” Trình Duật do dự.


“Cô ấy sẽ không sao đâu.”


Biết anh trai không muốn nhìn thấy mình lúc này, Trình Duật chỉ đành gật đầu, ánh mắt đầy hối hận.


Trước khi rời đi, cậu khẽ nói:


“Nếu cô ấy tỉnh lại, em sẽ tự mình đến xin lỗi.”


Rồi lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.


Còn lại một mình, Trình Dục tựa lưng vào tường, nhắm mắt.


Nếu lúc đó anh không để cô tự băng qua đường...


Nếu lúc đó anh kiên quyết sang đón cô...


Hàng chữ đỏ trước phòng cấp cứu cứ thế sáng rực lên, như thiêu đốt lòng anh.


Nửa ngày trôi qua.


Đã là giữa trưa.


Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.


Các bác sĩ và y tá lần lượt đẩy giường bệnh ra ngoài.


Thiên Lam nằm yên trên giường, vẫn trong trạng thái hôn mê.


Trình Dục lao tới, ánh mắt lo lắng.


Thanh Ngạn bước tới, trấn an:


“Cậu không cần quá lo.


Tính mạng cô ấy... đã giữ được rồi.”


Những lời ấy khiến cả người anh như được thả lỏng.


Nhưng Thanh Ngạn vẫn tiếp lời, giọng trầm xuống:


“Chỉ tiếc là... đứa bé không cứu được.


Hiện giờ cô ấy vẫn còn yếu, cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi thêm vài ngày.


Chúng tôi sẽ chuyển cô ấy sang phòng chăm sóc đặc biệt.”


Trong căn phòng yên tĩnh, Trình Dục ngồi trước bàn làm việc, lặng lẽ cầm tấm hình siêu âm của thai nhi mà anh từng đưa Thiên Lam đi chụp trước đó.


Nhìn bức hình nhỏ bé ấy, anh chợt cảm thấy như thiếu mất điều gì đó vô hình, một khoảng trống không thể lấp đầy.


Anh đặt tấm hình lên bàn, chậm rãi bước đến bên cửa sổ.


Có lẽ... đứa bé ấy đã đến với họ vào một thời điểm không đúng lúc.


Thiên Lam chỉ vừa mới học cách chấp nhận việc mình sắp làm mẹ.


Nếu bây giờ tỉnh lại mà hay tin... đứa bé đã không còn, liệu cô có chịu nổi không?


“Trình Dục...”


Một tiếng gọi khẽ vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.


Anh vội quay lại, nhanh chân đi về phía giường.


Sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả ánh trăng ngoài cửa sổ, khiến lòng anh như thắt lại.


Thiên Lam đưa tay khẽ đặt lên bụng mình.


Đôi mắt mong manh hướng về phía anh, đợi chờ một câu trả lời.


Trình Dục khựng lại vài giây.


Không đành lòng nói ra.


Cô lại gọi anh thêm một lần nữa:


“Trình Dục...”


Anh cúi đầu, giọng nói trầm khàn như muốn vỡ ra:


“Mất rồi... Con của chúng ta... không còn nữa.”


Cả căn phòng chìm trong im lặng.


Thiên Lam ngây người, ánh mắt trống rỗng.


Gương mặt cô thoáng chốc cứng đờ, đôi môi mím chặt như cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào lên.


Nhưng không khó để nhận ra, viền mắt cô đã ửng đỏ.


Cô không phải người giỏi bộc lộ cảm xúc.


Nhưng mất mát này... quá sức chịu đựng.


Cô biết nguyên nhân.


Tai nạn hôm đó... không hoàn toàn là lỗi của Trình Duật.


Nhưng nếu bây giờ cô yếu đuối, khóc lóc, thì nhất định sẽ khiến anh càng thêm áy náy, dằn vặt.


Đứa bé ấy, đối với cô, không chỉ là một sinh linh bé nhỏ.


Mà còn là sợi dây gắn kết mong manh giữa cô và anh.


Giờ thì... sợi dây ấy đã đứt mất rồi.


Trình Dục bước tới, đưa tay lau đi giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mi cô.


“Thiên Lam...” Anh gọi nhẹ.


Thiên Lam cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.


Nhưng nụ cười ấy méo mó đến đau lòng.


Anh rất buồn.


Cô có thể cảm nhận được.


Cho nên... cô càng không muốn yếu đuối trước mặt anh.


“Tôi... tôi muốn ở một mình.”


Giọng cô khàn khàn, gần như van nài.


“Anh có thể ra ngoài không...”


Trình Dục im lặng vài giây rồi gật đầu.


Anh quay người, bước ra ngoài, đóng cửa lại rất khẽ.


Ngay khi anh rời đi, Thiên Lam co người lại, vùi mặt vào đầu gối mà khóc.


Cô không dám khóc lớn, sợ anh nghe thấy.


Nhưng... mọi sự cố gắng kìm nén của cô, anh đều biết.


Tựa lưng vào tường bên ngoài, Trình Dục nhắm mắt.


Một cảm giác bất lực lan tràn khắp toàn thân.


Từ đầu đến cuối... tất cả đều là lỗi của anh!


Hai ngày sau.


Thanh Ngạn thấy tình trạng Thiên Lam đã ổn định, nên đồng ý cho cô xuất viện.


Chỉ dặn dò kỹ càng rằng: cô phải giữ tâm trạng thoải mái, không được dồn nén cảm xúc.


Về nhà, Thiên Lam ngồi trên giường, cầm tấm hình siêu âm ngẩn ngơ hồi lâu.


Bình thường có anh ở nhà, cô không dám lấy ra xem.


Chỉ khi một mình, cô mới len lén lôi ra ngắm nhìn.


Đưa tay áp nhẹ lên bụng.


Cảm giác trống rỗng...


Khác xa so với khi còn có sinh linh bé nhỏ ấy tồn tại.


Đứng ngoài cửa, Trình Dục lặng lẽ quan sát cô.


Anh đã từng nói với cô rất nhiều lần:


Nếu muốn khóc... cứ khóc trước mặt anh.


Không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.


Mỗi lần thấy cô lén lút giấu đi nước mắt, hay ngồi thẫn thờ nhìn tấm hình ấy, trong lòng anh lại dâng lên một cơn tức giận cùng bất lực.


Không kìm được nữa, anh đẩy cửa bước vào.


Thiên Lam vội vàng giấu tấm hình ra sau gối.


“Anh... sao anh về sớm vậy?”


Cô luống cuống hỏi.


Trình Dục bước tới, chìa tay ra.


“Đưa cho tôi.”


Giọng anh bình tĩnh nhưng không cho phép khước từ.


Thiên Lam mím môi.


Cô biết anh đang đòi tấm hình siêu âm.


Thời gian trôi qua trong im lặng.


Thấy cô không động đậy, Trình Dục bước nhanh tới, bế bổng cô lên.


Thiên Lam còn chưa kịp phản ứng, đã bị anh đưa thẳng vào nhà tắm.


Đặt cô ngồi xuống thành bồn tắm, anh mở vòi nước.


Dòng nước lạnh buốt thấm ướt quần áo cô.


“Anh...”


Cô run lên, giọng nghẹn lại.


Trình Dục cầm vòi sen xả nước lên người cô, lạnh đến mức làn da cô tím tái.


Chỉ khi gương mặt nhỏ nhắn ấy tái nhợt đi, anh mới dừng lại, quấn cô vào một chiếc khăn lớn.


Khoé mắt cay xè.


Thiên Lam sợ hãi bật khóc.


“Em... tại sao lại phải như vậy?”


Anh hỏi, giọng đầy xót xa.


“Đứa bé mất rồi...” Cô nức nở.
“Anh sẽ không còn cần tôi nữa... Anh sẽ rời xa tôi...”


Thiên Lam run lên từng chập, nước mắt không kìm được tuôn rơi.


Trình Dục siết cô thật chặt vào lòng.


Để cô khóc.


Để cô trút hết mọi đau đớn.

NovelBum, 07/05/2025 10:51:55

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện