Sau một hồi, anh nhẹ nhàng bế cô trở về phòng.
Dùng khăn lau khô cho cô, bật điều hòa sưởi ấm để quần áo nhanh chóng khô ráo.
Nhìn dáng vẻ nhỏ bé yếu ớt kia, Trình Dục khẽ thở dài.
Anh ôm cô thêm lần nữa, như muốn dùng hơi ấm của mình bao bọc lấy cô.
“Xin lỗi.”
Anh khẽ thì thầm bên tai cô.
“Xin lỗi... vì đã không chăm sóc tốt cho em.”
Ánh mắt anh dõi vào hư không, tràn ngập sự bất an.
Điện thoại vang lên.
Là Trình Duật gọi tới.
Thông báo rằng bố rất tức giận, yêu cầu anh phải lập tức về nhà ngay sau khi Thiên Lam bình phục.
Tính cách bố anh rất khó đoán.
Không ai biết được... lần trở về này, sẽ là kết thúc hay một khởi đầu khác.
“Em ngủ đi.”
Trình Dục nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô.
“Ngày mai... chúng ta về Hà Bắc.”
Nói rồi, anh lặng lẽ ra ngoài.
Anh cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
Để xác định rõ. thứ mà trái tim anh thực sự muốn... là gì.
Sáng hôm sau, hơn bảy giờ, cả hai mới xuất phát. Để đảm bảo an toàn và sức khỏe cho Thiên Lam trên đường về nhà, Trình Dục lái xe rất chậm, nên đến tận gần trưa mới tới nơi.
Về đến Ôn gia, không chỉ có gia đình cô, mà cả bố anh. ông Trình Dương và em trai Trình Duật cũng đã có mặt từ trước, dường như đều đang đợi anh về.
“Tiểu Lam.” Thiên Minh vội vàng bước ra đón con gái, ánh mắt sắc bén liếc qua Trình Dục, trong đáy mắt là cơn giận dữ khó che giấu.
Trình Duật lặng lẽ ra hiệu cho anh trai, nhắc nhở anh phải cẩn thận, bởi tâm trạng của bố lúc này rất không ổn.
Nhưng chưa kịp nói lời nào, vừa bước lên vài bước, Trình Dục đã bị chính bố mình đạp một cú mạnh vào bụng, khiến anh mất thăng bằng ngã lăn ra phía sau. Ông Trình Dương vốn từng học võ từ nhỏ, nên lực đạo ra tay không hề nhẹ.
“Trình Dục!” Ông quát lớn, mặt đỏ bừng.
“Bố...” Thiên Lam và Trình Duật đồng thời hốt hoảng kêu lên.
“Con bé giao cho con chưa tới một tháng mà con đã để nó thành ra thế này hả?” Giọng ông Trình Dương đầy giận dữ, từng chữ nặng trĩu.
Trình Dục chống tay đứng dậy, nhưng không nói một lời nào. Anh biết, lúc này, bất cứ lời biện hộ nào cũng chỉ càng khiến mọi chuyện thêm tệ.
Trình Duật vội giữ lấy bố, ngăn không cho ông tiếp tục manh động. Ông mà cứ tiếp tục như vậy, không biết anh trai mình sẽ bị đánh thành thế nào.
“Bố ơi, chuyện đó không phải lỗi của anh hai đâu! Là con... trước khi ra sân bay đã không kiểm tra xe kỹ, nên mới xảy ra tai nạn.” Trình Duật vội vàng nhận lỗi.
“Tránh ra!” Ông Trình đẩy con trai nhỏ ra một bên, giận dữ nói tiếp: “Chuyện của con, về nhà bố xử sau. Còn bây giờ, nhất định phải dạy cho anh hai con một trận ra trò! Nó mà đi cùng Tiểu Lam cẩn thận thì sao để ra chuyện thế này hả?!” Ông gằn giọng rồi quay sang Thiên Lam, ánh mắt trầm ngâm. “Con nhìn nó đi, có chút buồn nào trên mặt nó không?”
Trình Dục mím môi, im lặng chịu đựng.
Bây giờ, cho dù anh có nói thế nào đi nữa, mọi lỗi lầm cũng đổ hết lên đầu anh.
“Được. Lỗi tại con. Tất cả đều là lỗi của con, được chưa?” Anh buông lời, giọng lạnh lùng như tảng băng.
Nhưng trong lòng anh biết rõ, sự việc hôm nay, từ đầu vốn bắt nguồn từ hành động dại dột năm đó. chính hai người bố đã chủ động bỏ thuốc K**h th**h vào nước của anh, ép buộc mọi chuyện đi theo hướng này. Thế mà giờ đây, lại chỉ mình anh phải gánh chịu.
Thiên Minh cũng lên tiếng. Tuy đau lòng vì mất cháu ngoại, nhưng ông hiểu, sự nghiệp của con gái còn dài. Nếu sinh con quá sớm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến tương lai.
“Cha con hai người đừng làm loạn thêm nữa.” Ông lạnh lùng nhìn Trình Dục. “Trình Dục, tôi cấm cậu bước chân vào nhà tôi nửa bước. Hơn nữa, tránh xa Tiểu Lam ra. Từ giờ, hôn ước giữa hai nhà cũng chấm dứt, ngay tại đây!”
Thiên Lam nghe vậy, bàng hoàng quay đầu nhìn anh. Ông vừa nói gì? Hủy hôn ước? Tại sao? Rõ ràng... anh không sai đến mức phải nhận lấy kết cục này!
Chính bố cũng biết, cô yêu anh nhiều đến thế nào cơ mà...
Hai ánh mắt giao nhau trong khoảng khắc. Cô nhìn thấy sự bất lực trong mắt anh, còn anh lại thấy ánh mắt muốn níu kéo của cô. Nhưng... rốt cuộc, chẳng ai mở lời.
Trình Dục lặng lẽ quay lưng rời đi.
Thiên Lam đứng yên, định đuổi theo, nhưng chân như bị đổ chì.
Anh đi rồi.
Anh từ bỏ rồi sao?
Cô cắn môi, quay đầu bỏ vào trong nhà, nước mắt rưng rưng nhưng cố gắng không để rơi xuống.
Về đến nhà, Trình Dục một mình ngồi trong căn phòng tối tăm, bầu không khí lạnh lẽo bủa vây khắp nơi. Anh dựa người vào tường, đôi mắt trống rỗng.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng thành ra thế này... chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa.
Nếu ngay từ đầu anh không quen biết cô, có lẽ bây giờ Thiên Lam vẫn là cô gái trong sáng, ngây thơ, sống cuộc đời không vướng bận. Còn tất cả bi kịch... đều do anh.
Cảm giác muốn biết tình hình của cô, nhưng lại không thể gọi điện, không thể gặp mặt, khiến lòng anh quặn đau từng cơn.
Nhưng... như vậy cũng tốt hơn cho cô.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Anh, em vào nhé.” Là giọng Trình Duật.
Anh trai không đáp, cũng không từ chối.
Trình Duật đẩy cửa bước vào, thấy anh mình ngồi im như pho tượng, cả người toát ra vẻ bất lực, cậu không khỏi cảm thấy áy náy.
“Em xin lỗi... Để em giải thích rõ với bố...” Trình Duật cẩn trọng mở lời.
“Đứng lại đó!” Trình Dục lạnh giọng ngắt lời. “Không cần. Chuyện này chẳng thay đổi được gì đâu.”
Anh Ϧóþ trán, cố gắng lấy lại chút bình tĩnh. “Em ở lại nước bao lâu?”
“Em định ở lại hẳn, lập nghiệp luôn ở đây.”
“Vậy... thay anh chăm sóc bố.”
Nói rồi, Trình Dục vỗ nhẹ vai em trai, rời khỏi phòng, đi thẳng ra xe.
Giữa trưa, anh lái xe rời khỏi Hà Bắc.
Quay về Bắc Kinh, trở lại căn hộ của mình, cảm giác trống rỗng đến đáng sợ.
Từ khi Thiên Lam dọn đi, nơi này đã chẳng còn dấu vết gì thuộc về cô nữa, ngoài vài vật dụng sinh hoạt vụn vặt.
Căn nhà rộng lớn ngập trong ánh nắng, nhưng trong mắt anh, chỉ toàn một màu u tối lạnh lẽo.
Anh buông người xuống ghế sofa, nhắm mắt lại, mặc cho cơn đau đầu kéo tới như thủy triều tràn ngập lấy toàn bộ cơ thể.
Sau một ngày nghỉ ngơi, Thiên Lam cũng trở lại trường. Ông Thiên đã nhanh chóng mua một căn hộ gần trường để tiện cho việc học hành của con gái. Từ nay, cô sẽ sống một mình ở đó. Vì hôm nay có tiết học buổi chiều nên cô tranh thủ buổi sáng để dọn dẹp, sắp xếp lại đồ đạc. Thế nhưng, dù đã vào nơi ở mới, cô vẫn chẳng thể ngừng nghĩ về căn hộ cũ. nơi từng lưu giữ quá nhiều ký ức...
Cuối cùng, sau một hồi giằng co với chính mình, Thiên Lam quyết định bắt xe đến tìm anh. Nửa tiếng sau, cô đã đứng trước cửa căn hộ quen thuộc. Có chút do dự, nhưng cô vẫn đưa tay gõ cửa. Bên trong hoàn toàn yên ắng. Không còn cách nào khác, cô đành nhập dãy số mật khẩu mà mình vẫn còn nhớ. Cánh cửa mở ra, cả căn phòng tối om, rèm cửa đóng kín, đèn cũng không bật. Thiên Lam chậm rãi bật đèn rồi bước vào trong. Chỉ mới một ngày trôi qua mà nơi này đã trở nên xa lạ lạ thường.
“Trình Dục...” Cô thốt khẽ khi trông thấy anh nằm co trên sô pha, sắc mặt tái nhợt. Cô hốt hoảng chạy đến. Người anh nóng hừng hực, nhiệt độ cơ thể cao đến đáng sợ. Có lẽ là sốt, và là sốt cao.
“Anh tỉnh lại đi, Trình Dục...” Cô gọi anh, giọng nghẹn lại. Trình Dục hơi nhíu mày, cố gắng mở mắt. Trong cơn mê man, hình ảnh cô hiện lên trước mắt anh, ánh mắt cô hoang mang, đầy lo lắng. Anh gượng người ngồi dậy, chậm chạp gỡ tay cô ra khỏi người mình. Da thịt cô cũng nóng ran khi chạm vào người anh. Trình Dục che miệng ho khan, sau đó cất giọng yếu ớt: “Đến đây làm gì, đi đi.”
Sống mũi cay xè, Thiên Lam nắm chặt tay anh: “Anh bệnh rồi, tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Nhưng anh lại gạt tay cô ra, cố đứng lên dù thân thể loạng choạng. “Thiên Lam, tôi và cô không còn quan hệ gì cả. Cô cũng không có lý do gì để đến đây. Mặc kệ tôi sống hay chết, cũng không liên quan gì đến Ôn tiểu thư nữa. Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô. Tránh xa tôi, càng xa càng tốt.”
Lời nói như một nhát dao đâm thẳng vào tim. Thiên Lam lùi lại, hai tay nắm chặt vạt áo. Anh cự tuyệt cô như vậy... Thật ra cô quên mất, giữa họ lúc này đã chẳng còn tư cách gì để quan tâm nhau. Nhưng tại sao, không một ai muốn hiểu cảm xúc của cô? Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, ai nói gì cũng gật đầu tin tưởng vì xem họ là người thân. Nhưng có lẽ, chỉ có cô là nghĩ như thế.
“Anh... có yêu tôi không?” Cô nghẹn giọng hỏi. Trình Dục đưa ánh mắt duc ngầu nhìn cô, giọng nói khàn đặc: “Cô nghĩ tôi sẽ yêu người như cô sao?”
Thiên Lam khẽ gật đầu, cắn chặt môi dưới, cố giấu những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Tất nhiên... anh sẽ không yêu một đứa ngốc như cô.
“Tôi biết rồi. Xin lỗi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa...” Nói rồi cô quay người, chạy vụt ra khỏi căn hộ. Cánh cửa vừa đóng lại, cũng là lúc Trình Dục mất đi chút sức lực cuối cùng. Anh ngã khụy xuống sàn, rơi vào hôn mê.
Trên đường quay về, Thiên Lam vừa đi vừa nhắn cho Thanh Ngạn một dòng tin: “Trình Dục bệnh rồi, anh đến xem giúp.” Một giờ đồng hồ đi bộ về nhà, cô không nhận ra cơ thể mình đã rã rời, đôi chân mỏi nhừ. Nhưng hơn cả sự mệt mỏi thể xác là trái tim rối bời. Cô phải học cách quên đi những ngày tháng có anh bên cạnh, trở lại làm chính mình. Thiên Lam của ngày trước, khi chưa từng quen biết anh.
Chiều muộn, dù tâm trạng vẫn nặng trĩu nhưng cô vẫn quay lại trường đúng giờ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.