Mấy ngày trước, Trình Duật đã chủ động giải thích rõ mọi chuyện với ông. Dù chưa thể xua tan hoàn toàn nỗi bất mãn trước kia, nhưng sự nghiêm khắc trong ông cũng phần nào dịu đi. Ông hiểu rất rõ tính cách con trai mình. một khi không thích ai thì dù có ép buộc cũng vô ích. Nhưng nếu đã thật lòng thương ai, thì dù có khó khăn đến mấy cũng không buông tay.
Trình Dương bất giác thở dài:
“Nhưng nếu ta đồng ý thì cũng chưa chắc Thiên Minh chịu.”
“Con biết,” anh gật đầu, “nên con rất cần bố ủng hộ.”
Ông nhìn con trai bằng ánh mắt đầy hài lòng. Trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác tự hào. thằng bé này đúng là bản sao của ông ngày trẻ.
Ba cha con tiếp tục trò chuyện thêm gần nửa tiếng rồi mới rời khỏi thư phòng. Trình Dục bước ra trước, Trình Duật lẽo đẽo theo sau, không khí giữa hai anh em có chút là lạ.
“Anh hai, thật sự lúc nãy em không có ý gì đâu. Thật đó! Chỉ là chưa kịp giải thích thì bố đã ngắt lời em rồi…”
“Biết rồi.”
Trình Dục nhịn cười, chỉ để lại hai chữ rồi quay người đi thẳng.
Anh hiểu rất rõ cậu em trai mình. bề ngoài thì luôn lạnh lùng, trầm tĩnh, xử sự khôn khéo. Nhưng chỉ cần về đến nhà... vẫn cứ là đứa em trai nhỏ nhắn ngày nào, chưa từng thay đổi.
Hôm sau, Trình Dục trở lại bệnh viện, tiếp tục công việc bác sĩ như thường lệ. Vì mới quay lại sau đợt công tác nên lịch khám của anh vẫn chưa được sắp xếp, thành ra anh có vài ngày rảnh rỗi hiếm hoi.
Chưa kịp ấm chỗ, thư ký đã bước vào, truyền đạt lại lời dặn của viện trưởng Thiên Minh gọi anh lên gặp.
Anh cũng chẳng đoán được lần này viện trưởng muốn nói về chuyện gì.
“Thời gian công tác của cậu đã kết thúc, từ nay trở đi phải nỗ lực nhiều hơn,” Thiên Minh mở lời, giọng điềm đạm nhưng không kém phần nghiêm khắc. “Tôi thừa nhận từng có thành kiến với cậu, nhưng công việc là công việc. Riêng về năng lực, tôi đánh giá cậu rất cao.”
“Cảm ơn viện trưởng,” Trình Dục gật đầu đáp.
Ông Thiên khẽ hắng giọng rồi tiếp tục:
“Bên phía trường đại học cũng gửi phản hồi, nói rằng cậu hoàn thành xuất sắc. Nhưng có năng lực không đồng nghĩa với việc được kiêu ngạo. Sau này phải biết giữ mình.”
“Tôi hiểu ạ.”
Lúc ấy, trong lòng anh bỗng nảy ra một suy nghĩ: Sao giống hệt cảnh bố vợ răn dạy con rể tương lai thế này?
Anh chưa nói gì mà tự nhiên đã khiến Ông Thiên như nghẹn lời. Không biết vì lý do gì, hôm nay thái độ của Trình Dục lại ngoan ngoãn đến lạ.
Nếu viện trưởng biết được sau vẻ nghiêm túc ấy là một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng thì chắc chắn sẽ không ngạc nhiên đến thế…
“Vậy với biểu hiện tốt như vậy,” Trình Dục nghiêng người, cong môi nửa đùa nửa thật, “tôi có được thưởng gì không, thưa viện trưởng?”
Thiên Minh nhíu mày, lộ rõ vẻ đề phòng: Biết ngay mà, chẳng phải chuyện tốt lành gì!
Dù vậy ông vẫn hỏi lại: “Thế cậu muốn thưởng gì?”
Trình Dục không do dự, thốt ra ngay như đã chờ đợi từ lâu:
“Dù là phần thưởng nhỏ nhưng rất quý giá… Tôi muốn con gái ngài.”
Không khí như đông cứng lại trong thoáng chốc. Sắc mặt Thiên Minh sa sầm.
Ngày trước, anh hết lần này đến lần khác từ chối chuyện hôn nhân với con gái ông. Ngày kết hôn cũng không buồn xuất hiện, để mặc cô một mình gánh chịu bao uất ức. Bây giờ lại quay về, ngang nhiên đòi cưới…
Thiên Minh tức giận đến mức không kiềm được cơn giận trào dâng:
“Con gái tôi trong mắt cậu là gì? Nó là bảo bối của tôi. Thế mà cậu coi nó như món đồ, muốn thì giữ, không thì ném bỏ. Cậu có biết bao nhiêu điều tệ hại mình từng gây ra không? Hại con bé bị người đời bàn tán, bị em trai cậu làm tổn thương… Giờ cậu còn muốn gì nữa?”
“Tôi biết lỗi lầm trước đây là không thể tha thứ,” Trình Dục nghiêm túc đáp. “Chính vì vậy, tôi xin viện trưởng hãy cho tôi cơ hội sửa sai. Tôi sẵn sàng dùng cả đời để chăm sóc, yêu thương Thiên Lam. Tôi sẽ không để cô ấy phải tổn thương thêm một lần nào nữa.”
Giọng anh khẽ chùng xuống, ánh mắt đầy chân thành:
“Tôi đã hứa với cô ấy rằng, sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ. một lễ cưới đàng hoàng, viên mãn, để bù đắp tất cả những tổn thương cô ấy từng trải qua.”
Anh cúi gập người, giọng nói kiên định như thề nguyện:
“Tôi thật lòng yêu Thiên Lam… Xin ngài hãy tác thành.”
Thiên Minh nhìn dáng vẻ cúi đầu ấy, lòng có chút dao động. Nhưng ông vẫn nghiêm giọng:
“Tôi lấy gì để tin cậu?”
“Tôi xin lấy danh dự của mẹ tôi ra để đảm bảo.”
Lời cam kết này khiến cả căn phòng lặng đi một nhịp.
Mẹ anh. người từng chủ trì cho hôn ước năm xưa. Giờ anh lại dùng chính danh dự của bà để bảo chứng, đủ để thấy lần này anh nghiêm túc đến mức nào.
Thiên Minh nheo mắt nhìn anh, trong đầu hiện lên hình ảnh cô hàng xóm thanh mai trúc mã thuở nào. người giờ đây lại khiến ông mềm lòng trước một câu hứa đầy trọng lượng như vậy.
Ông im lặng suy nghĩ thật lâu. Dù gì thì tất cả những gì liên quan đến Thiên Lam cũng đều đã nằm trong tay người đàn ông này. Nếu tiếp tục cấm đoán, người chịu tổn thương nhất vẫn chỉ là con gái ông. Ông biết rõ trái tim con bé từ lâu đã không hướng về ai khác ngoài anh ta.
Nếu giờ anh đã dám dùng danh dự để cam kết, ông… cũng không còn lý do để từ chối nữa.
“Được. Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng.”
Trong thâm tâm ông chỉ mong, lần trao cơ hội này. về sau sẽ không khiến ông phải hối hận!
Trình Dục đứng thẳng dậy, khoé môi cong lên một cách nhẹ nhàng. Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết, viện trưởng Thiên Minh mới thấy anh cười chân thành đến vậy. Những lần trước, nụ cười của anh chỉ là xã giao, gượng gạo, cười mà chẳng hề mang theo cảm xúc thật.
“Nhưng cậu đừng vội mừng,” Thiên Minh chậm rãi nói tiếp, “Tiểu Lam đã gọi điện cho tôi mấy hôm trước. Con bé nói... nó không còn yêu cậu nữa, thậm chí là ghét cậu. Vậy nên quyết định lần này không nằm hoàn toàn ở tôi. Cậu còn phải thuyết phục được nó.”
“Vậy à…”
Chỉ hai chữ được buông ra, nhưng trong ánh mắt Trình Dục lại ánh lên một tia sáng đầy ẩn ý. Anh không nói thêm gì, chỉ rút điện thoại ra, bấm vào dãy số được đánh dấu ưu tiên hàng đầu, rồi bật loa ngoài.
Sáng nay Thiên Lam không có tiết học, chắc đang ở nhà Gi*t thời gian bằng vài cuốn tiểu thuyết.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Em đang ở đâu?”
“Em ở nhà.”
“Nhà nào?”
“Sao anh lại hỏi vậy? Dĩ nhiên là... ở nhà anh rồi.”
Câu trả lời khiến khoé môi Trình Dục cong lên mãn nguyện, còn sắc mặt viện trưởng thì biến đổi theo tốc độ chóng mặt. Gì cơ? Nhà anh? Rõ ràng ông đã sắm cho cô một căn hộ riêng cơ mà?
Hai đứa này rốt cuộc... đã đi tới mức nào rồi?
“Ừm, chiều đi học nhớ cẩn thận. Bật GPS trên điện thoại để tôi tiện theo dõi.”
“Vâng, em nhớ rồi.”
“Có gì muốn nói với tôi không?”
Bên kia im lặng vài giây. Giọng Thiên Lam vang lên khẽ khàng, dường như mang theo chút ngại ngùng:
“… Em nhớ anh. Muốn gặp anh.”
Một câu nói ngắn gọn, đơn giản, nhưng đủ để trái tim Trình Dục mềm nhũn. Anh cười mà quên mất còn có người đang đứng sát bên mình. Cảm xúc hạnh phúc dâng tràn khiến người ta chỉ muốn lập tức chạy tới Bắc Kinh, ôm cô vào lòng thật chặt.
“Làm xong việc tôi sẽ tới... Yêu em.”
Tiếng ho khan vang lên sau lưng kéo anh trở lại thực tại. Thiên Minh đã quay lưng đi, mặt tối như đáy nồi. Gì mà tình tứ ngay trước mặt bố vợ tương lai thế này?
Ông sống từng tuổi này, chẳng ngờ có ngày phải đứng chứng kiến cảnh "rắc cẩu lương" đến nghẹt thở, mà lại là từ chính con gái ruột mình!
Cuộc gọi kết thúc. Trình Dục không nói thêm gì, bởi chỉ cần một cuộc trò chuyện ấy đã đủ thay lời muốn nói. Mọi khoảng cách, mọi hiểu lầm dường như đều đã được xóa nhòa. Bây giờ chỉ cần đợi đến ngày cô tốt nghiệp là có thể danh chính ngôn thuận.
Anh cúi người lần nữa trước Thiên Minh, giọng điệu hơi pha chút đùa cợt:
“Nếu không còn chuyện gì nữa, con xin phép quay lại phòng làm việc... thưa bố.”
Không đợi ông kịp phản ứng, Trình Dục đã rời khỏi phòng một cách thoải mái, phong thái nhẹ nhàng như thể đã giành được chiến thắng.
Đến nước này rồi, còn gì phải giữ sĩ diện nữa?
Thiên Minh đứng sững lại một lúc rồi bất giác bật cười. Thôi thì như thế cũng tốt, ông không còn phải lo cho đứa con gái ngốc nghếch của mình nữa.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.