Trở về phòng làm việc, Trình Dục ngồi phịch xuống ghế, tiện tay cởi hai chiếc cúc áo cổ. Không khí lạnh mùa đông lùa vào qua cửa sổ hé mở khiến đầu óc anh dịu lại đôi chút.
Một nam sinh bước vào, tay cầm ly cà phê còn bốc khói nghi ngút.
“Thầy uống cà phê ạ.”
“Cảm ơn.”
Anh đón lấy ly cà phê, gật đầu nhàn nhạt.
Nam sinh ngập ngừng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò. Hiếm lắm mới thấy thầy giáo lạnh lùng của khoa y lại mang vẻ mặt tươi tỉnh thế này. Bình thường nếu không cúp đuôi mà đi thì chỉ có nước bị ánh mắt của thầy “đóng băng” nguyên buổi.
“Thầy vừa đi công tác về, có chuyện gì vui à ạ?”
Trình Dục nhấp một ngụm, liếc nhìn sơ rồi đáp:
“Có.”
“Chuyện gì vui thế ạ?”
Cậu học trò chưa kịp thấy nguy hiểm, tiếp tục gặng hỏi.
Anh đặt ly xuống, thở ra nhẹ:
“Có vẻ một tháng qua cậu rảnh quá rồi nhỉ? Muốn tôi giao thêm việc không?”
“Ơ... không ạ! Em xin lỗi! Em đi làm ngay bây giờ!”
Cậu ta vội vã chạy mất, không dám nấn ná thêm giây nào. Đúng là nhiều chuyện quá cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Về muộn một chút là ăn ngay một buổi "trực chiến" ở khoa cấp cứu như chơi.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Trình Dục ngả người ra ghế, mắt liếc nhìn đồng hồ trên bàn. Mới hơn sáu giờ. giờ này chắc cô bé nhà anh đang ôn bài.
Anh thở nhẹ, đành Gi*t thời gian bằng cách lật vài trang sách. Đang mải mê thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ khẽ, rồi tiếp theo là giọng quen thuộc:
“Anh hai, anh rảnh không? Em vào nhé?”
“Không bận, vào đi.”
Cánh cửa mở ra, Trình Duật bước vào, dáng vẻ chẳng khác nào một cậu em út lâu ngày về thăm nhà, tự nhiên đến độ ngồi phịch luôn lên giường anh trai.
Trình Dục chẳng buồn ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào trang sách, giọng dửng dưng:
“Em có thể dùng dáng vẻ lạnh lùng như lúc học luật để nói chuyện với anh không?”
“Nhìn mặt anh... em lạnh lùng không nổi.”
Hừm, nói vậy là có ý gì?
Anh gập sách lại, ngẩng đầu lên nhìn cậu em:
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Thôi... Anh gọi cho Thiên Lam trước đi, em nói sau.”
Thấy anh có vẻ đang háo hức liên lạc với người yêu, Trình Duật đành lùi về ghế sofa, tiện tay cầm cuốn sách trên bàn. cuốn sách thiên văn học hai anh em từng mê mẩn từ thời bé.
Trình Dục lấy điện thoại, nhanh chóng bấm gọi tên cô gái của mình, ánh mắt dịu dàng không giấu nổi cảm xúc.
Nhưng... không ai bắt máy.
Anh gọi lại. Lần này, đầu dây bên kia mới bắt máy, nhưng mất một lúc mới có tiếng trả lời:
“Trình Dục…”
“Em bận à?”
“Em…”
Chưa kịp nói hết câu, một giọng đàn ông lạ vang lên chen ngang:
“Ai gọi cho em vậy?”
Trình Dục im lặng trong vài giây, nét mặt không có lấy một biểu cảm, khiến người ta khó đoán anh đang nghĩ gì. Ánh mắt anh lướt về phía Trình Duật đang ngồi không xa, vừa nhìn vừa như ra hiệu. Giọng anh trầm xuống, rõ ràng mang theo ý đuổi khéo:
“Em ra ngoài đi.”
Trình Duật tội nghiệp đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng. Cậu vốn định vào hỏi thăm chuyện tình cảm của anh trai với Thiên Lam đến đâu rồi, nhưng xem tình hình này... e rằng có biến. Cửa vừa khép lại, trong phòng lập tức chìm vào im lặng.
Trình Dục đổi điện thoại sang tai bên kia, hít sâu một hơi, dằn xuống cảm xúc đang bốc lên như lửa âm ỉ trong ng**.
“Trình Dục, anh đừng hiểu lầm... Em có thể giải thích...”
“Giải thích sau. Giờ đưa máy cho người bên cạnh em.”
“...Vâng.”
Giọng cô nhỏ lại, có chút buồn bã. Cô tưởng anh đã hiểu lầm, nên trong lòng không khỏi chùng xuống.
Điện thoại được chuyển tay, chỉ vừa áp sát vào tai, người đàn ông bên kia đã bị làn sóng lạnh lẽo từ giọng nói của Trình Dục tạt thẳng vào mặt.
“Cậu đừng có giở trò. Thiên Lam nhờ gì thì làm cho nhanh, rồi biến ra khỏi nhà tôi. Không được ở lại quá bảy giờ.”
Thanh Ngạn nhìn đồng hồ, nhướng mày:
“Cậu nói nghe dễ thật. Bảy giờ kém năm phút rồi, tôi còn đang băng vết thương cho ‘bảo bối’ của cậu đấy. Làm thần thì may ra kịp.”
Chỉ nghe đến hai chữ vết thương, sắc mặt Trình Dục lập tức trầm xuống, đứng bật dậy khỏi ghế. Nỗi lo trong lòng anh chợt dâng lên:
“Cô ấy bị sao?”
“Đèn phòng khách nhà cậu hỏng, cô ấy gọi tôi đến sửa. Lúc mở cửa đón tôi thì nhà tối quá, vấp phải cạnh bàn nên va đầu gối, chảy chút máu.”
“Có nặng không? Hay để tôi đến ngay.”
Thanh Ngạn thở dài trong bụng. Tình yêu sâu đậm thì cũng nên có giới hạn chứ, thế này là đầu độc ánh mắt thiên hạ rồi.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, đừng lo. Cậu quên tôi cũng là bác sĩ à?”
“Cậu chuyên khoa sản.”
Câu đáp thản nhiên ấy khiến Thanh Ngạn suýt nữa thì ném luôn cả điện thoại. Khoa sản thì đã sao chứ? Vẫn là bác sĩ đấy nhé!
Im lặng một lát, Trình Dục chậm rãi nói:
“Tôi đùa thôi. Nhờ cậu sát trùng vết thương cho cô ấy, nhớ nhẹ tay, đừng để cô ấy đau.”
“Rồi rồi, biết rồi. Cậu lải nhải còn hơn cả tôi ấy.”
“Cẩn thận vào. Tôi còn giữ số Ân Tú đấy, cần thì nói vài câu cũng chẳng khó khăn gì.”
Vừa nghe tới tên bạn gái mình, Thanh Ngạn lập tức tắt hẳn ý định đôi co. Ân Tú. cá tính, mạnh mẽ và nổi tiếng là “cao tay” trong chuyện uốn nắn người yêu. Dù chưa cưới nhưng danh hiệu “sợ vợ” của anh đã lan truyền rộng rãi.
“Nhớ kỹ lời tôi nói. Làm xong thì đưa máy lại cho Thiên Lam.”
“Biết rồi.”
Điện thoại trở lại tay cô, Thiên Lam ngồi xuống để Thanh Ngạn xử lý vết thương. Dù không còn đau mấy, nhưng vẻ mặt cô vẫn hơi lúng túng.
“Trình Dục… Là em nhớ lời anh dặn khi anh đi công tác. nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho anh. Nhưng đây chỉ là bóng đèn bị hỏng… Em sợ làm phiền anh, mà anh lại không thích có người lạ vào nhà. Em cũng không thể gọi thợ được, nên em mới nhờ anh Thanh Ngạn, vì anh ấy là bạn của anh.”
Trình Dục cười khẽ, giọng nói thoáng mang theo sự dịu dàng.
Cô bé ngốc, đúng là hiểu anh quá rõ rồi. Từng lời nói đều khéo léo chạm tới lòng anh. Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nghi ngờ cô, càng không phải người dễ ghen vô cớ. Hơn ai hết, chỉ cần nghe giọng là anh đã nhận ra Thanh Ngạn. cậu bạn thân cùng lớn lên bao năm nay.
“Anh biết rồi. Chân em còn đau không?”
“Không còn đau nữa.”
Ánh mắt Trình Dục liếc sang cuốn lịch đặt trên bàn. Ngoại trừ cuối tuần, lịch làm việc của anh trong tuần tới gần như kín mít. Nếu không có việc đột xuất, anh sẽ tranh thủ đến Bắc Kinh với cô một chuyến.
Yêu xa, đúng là một kiểu dày vò rất âm thầm nhưng lại khiến người ta càng thêm trân quý.
Hai người trò chuyện một hồi lâu, những lời yêu thương ngọt ngào cứ thế nối tiếp nhau không dứt. Chỉ tội cho Thanh Ngạn. dù đã có bạn gái đàng hoàng. vẫn phải đứng sửa đèn rồi lặng lẽ chứng kiến toàn bộ màn "rải cẩu lương" sống động trước mặt.
“Đèn sửa xong rồi, em phải tiễn anh Thanh Ngạn, em tắt máy nhé?”
“Ừ, nhớ kỹ những lời anh dặn. Tự chăm sóc bản thân thật tốt. Khi nào gặp lại, anh sẽ nói với em một chuyện.”
“Vâng.”
Cuộc gọi vừa dứt thì hộp thư tin nhắn đã vang lên. Một dòng tin ngắn ngủi, vỏn vẹn ba chữ nhưng chất chứa cả bầu trời dịu dàng:
Yêu em!
Đọc xong, Thiên Lam đứng trước cửa mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt cong cong như vầng trăng non đầu tháng. Nét mặt rạng rỡ của cô khiến người phía sau cũng không thể chịu đựng thêm nữa.
Thanh Ngạn khoanh tay, ngả đầu ra sau, bất lực nhìn cô:
“Ôn tiểu thư, em có thể hạnh phúc nhỏ nhẹ thôi được không? Bây giờ em vui rồi thì mở cửa cho anh đi, anh còn phải về nhờ Ân Tú xoa dịu vết thương lòng do hai người gây ra nữa.”
Cô vội vàng mở cửa, vẻ mặt đầy áy náy.
“Xin lỗi anh Thanh Ngạn, anh về cẩn thận ạ. À, Trình Dục dặn em nói là tối nay anh ấy sẽ chuyển khoản cảm ơn anh chuyện hôm nay.”
Thanh Ngạn cười mà như không cười, trong lòng lặng thầm thở dài. Hai người này đúng là nhẫn tâm quá rồi. Nhất là tên bạn kia. chẳng lẽ xem anh là bác sĩ kiêm thợ sửa điện thật sao?
…
Thả người xuống giường, Trình Dục thở ra một hơi. Toàn thân thư giãn, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường. Chỉ cần nghĩ đến Thiên Lam thôi là con tim anh lại đập loạn cả lên.
Tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên. Anh lập tức thu lại nụ cười, ngồi dậy ngay ngắn:
“Vào đi.”
Trình Duật ló đầu vào, cười gượng:
“Em vào được chứ?”
Thấy sắc mặt anh trai vẫn ổn, cậu yên tâm hơn, bước vào và ngồi xuống ghế sofa.
Dù là người luôn giữ vẻ bình thản, nhưng hôm nay trên mặt cậu lại mang theo chút tâm trạng. Có vẻ như cậu cần một người để giãi bày, mà người duy nhất có thể chia sẻ. lại chính là anh trai mình, dù có phần “nhạt như nước ốc”.
Trình Dục liếc qua, rồi chủ động rót hai ly nước lọc, ngồi xuống đối diện:
“Nhìn em như thể vừa bị ai đó đá vậy. Có chuyện gì?”
“Anh hai…” Trình Duật ngập ngừng. “Em có thích một người, nhưng cô ấy lại không thích em. Vậy em phải làm gì?”
“Doãn Bắc à?”
Cậu gật đầu chậm rãi. “Anh cũng biết rồi mà. Em thích Doãn Bắc… nhưng cô ấy lại thích anh. Từ nhỏ tới lớn vẫn vậy.”
Trình Dục không đáp ngay, ánh mắt xa xăm như đang gợi lại một đoạn ký ức cũ.
Doãn Bắc. cô gái hàng xóm lớn lên cùng cả hai anh em. Từ thời còn mặc áo len thêu hoa đến lúc bước chân vào đại học, họ vẫn luôn giữ mối quan hệ thân thiết. Nhà cô ấy chuyển vào thành phố đã lâu, nhưng những kỷ niệm vẫn còn nguyên vẹn.
Tình cảm ngày bé vốn chỉ là trong sáng, vô tư. Nhưng khi lớn lên, người ta bắt đầu biết thế nào là rung động. Anh hiểu rất rõ tình cảm của Trình Duật dành cho Doãn Bắc, cũng hiểu ánh mắt cô ấy luôn hướng về mình.
Chỉ tiếc rằng, bản thân anh từ đầu đến cuối chỉ xem cô là em gái. Càng trưởng thành, tình cảm ấy càng nhạt đi. Anh chưa từng có ý làm tổn thương bất kỳ ai, nhưng lại chẳng thể nào tháo gỡ mối dây rối rắm này.
Im lặng hồi lâu, Trình Dục lên tiếng:
“Hôm nào em hẹn cô ấy giúp anh một buổi. Anh sẽ nói rõ ràng để cô ấy hiểu.”
Trình Duật nhíu mày, giọng đầy ngờ vực:
“Tính cách Doãn Bắc khá bướng. Nói thẳng như vậy, không chừng lại khiến cô ấy càng muốn chứng minh là anh sai.”
Trình Dục khẽ thở dài, ngả lưng ra sau:
“Em không cần lo. Thứ mà em trân trọng, anh sẽ không giành lấy.”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng mang theo cam kết rõ ràng.
Tất nhiên, anh có thể nhường tất cả cho cậu em trai. ngoại trừ Thiên Lam.
Trên đường đến quán hẹn, Trình Dục đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cách tiếp cận khác nhau, chỉ tiếc là… phần lớn đều có hơi ấu trĩ.
Nếu Doãn Bắc chịu từ bỏ tình cảm với anh nhưng vẫn không thể nảy sinh tình cảm với Trình Duật thì sao? Lẽ nào phải học theo mấy chiêu cũ kỹ của cha mình. chẳng hạn như bỏ thuốc rồi ép cưới?
Không được, không được… Ý nghĩ đó vừa lướt qua đã bị chính anh gạt phắt đi. Cách làm đó quá hèn mọn.
Còn nếu Doãn Bắc vẫn cứ cố chấp… e rằng anh đành phải nhờ đến "bảo bối" của mình can thiệp rồi.
Tới quán cà phê nằm giữa phố đông người, anh vừa bước vào đã trông thấy một cô gái thanh tú ngồi gần cửa sổ. Mái tóc xoăn nhẹ buông dài đến nửa lưng làm nổi bật làn da trắng hồng. Nhận ra anh, cô liền đứng dậy, ánh mắt ánh lên chút phấn khích:
“Anh Dục…”
Anh khẽ cười, bước đến ngồi đối diện cô. Nụ cười ấy không quá thân mật, nhưng đủ sức khiến người ta rung động. Bởi nó vẫn luôn là thứ khiến người đối diện dễ ngộ nhận.
“Giờ giấc của anh vẫn chẳng thay đổi gì, đúng là chuẩn từng phút.”
“Anh là bác sĩ, mà bác sĩ thì không được phép sai giờ. Em gái anh lâu không gặp, hình như càng ngày càng xinh đấy.”
Vẻ mặt Doãn Bắc thoáng cứng đờ, ánh mắt khựng lại một chút, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc. Quả nhiên, mới gặp đã lập tức dập tắt hy vọng của người ta.
“Anh Dục, em không muốn làm em gái anh. Em muốn…”
“Muốn làm em dâu anh à?”
Cô lắc đầu lia lịa, tim đập rối loạn. Không, không phải như thế...
“Không, em yêu anh, Trình Dục.”
Anh hơi nheo mắt, liếm môi một cách vô thức. Anh đã đoán được điều này, chỉ không ngờ cô nói nhanh đến vậy.
Thôi thì... đánh nhanh thắng nhanh thôi.
“Cảm ơn em. Nhưng anh đã có vợ rồi, và sẽ không yêu em.”
Doãn Bắc sững người. Hai tay đặt trên bàn khẽ siết chặt lại, lòng trĩu nặng. Anh vẫn luôn như vậy. bình thản, lạnh lùng, không một chút do dự. Từ chối cô một cách dứt khoát như thể cô chưa từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Đó là cách Trình Dục vẫn luôn làm khi muốn người khác buông bỏ mình. không dây dưa, không hy vọng, chỉ để lại một cú rơi đau đớn từ trên cao xuống.
Với anh, ngoại trừ cảm xúc của Thiên Lam, mọi thứ khác đều không quan trọng. Một khi yêu, anh sẽ chỉ chọn duy nhất một người để yêu đến cùng.
“Anh nói… đã có vợ? Là ai?”
“Thiên Lam. Con gái của viện trưởng Thiên Minh, em cũng biết cô ấy đấy.”
Doãn Bắc lục lọi trí nhớ, cố gắng ghép lại những mảnh rời rạc. Hình như có nghe tin vài tháng trước, con gái viện trưởng bị chú rể bỏ rơi ngay tại lễ đường.
Không lẽ là cô gái đó?
Hình ảnh mờ nhạt bỗng hiện lên. một lần cô đến bệnh viện tìm Trình Dục, suýt nữa đã va phải một cô gái nhỏ nhắn, gương mặt nhút nhát, lúng túng xin lỗi. Doãn Bắc chẳng để tâm nhiều, chỉ thấy cô gái ấy... thật vụng về.
“Anh nói cô ngốc kia à? Em từng va phải cô ta ở bệnh viện. Thật sự không hiểu nổi, kiểu người đó anh cũng thích được sao?”
Câu nói chưa dứt, gương mặt Trình Dục lập tức trầm xuống. Ánh mắt anh sắc lạnh như dao, giọng nói cũng mang theo uy lực đáng sợ:
“Doãn Bắc, tôi không cho phép em nói cô ấy ngốc. Cô ấy thế nào, chỉ mình tôi được quyền nhận xét. Hiểu chưa?”
“Anh…”
“Tôi yêu Thiên Lam. Yêu cả sự ngốc nghếch mà em đang khinh thường ấy. Em có được như vậy không?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.