Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến - Chương 17

Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến

Chi Mèo 07/05/2025 10:55:37

Doãn Bắc bị ánh mắt nghiêm khắc kia dọa cho ngỡ ngàng. Giọng nói cũng bắt đầu run rẩy:
“Em… em…”


Nhưng Trình Dục chỉ nhẹ nhàng nhấc cốc cà phê lên, nhấp một ngụm nhỏ. Nét mặt bình tĩnh, thoải mái đến mức như thể tất cả những lời vừa rồi chỉ là *** cho một chuyện quan trọng hơn.


Thật lòng mà nói… Anh nhớ cô ngốc của mình vô cùng.


Khoảng lặng bao trùm, một lúc sau anh mới tiếp lời:
“Cho dù em có rời đi, thì cũng chẳng liên quan gì đến anh. Cả cuộc đời này, anh chỉ yêu một mình Thiên Lam. Không ai có thể thay thế được vị trí của cô ấy. Em rất xinh đẹp, thông minh, thậm chí tài giỏi… nhưng vẫn không bằng cô ấy trong mắt anh.”


Ánh mắt anh dịu lại, lời nói không còn gay gắt, mà nghiêm túc, thẳng thắn:
“Cô ấy không ngốc như em nghĩ đâu. Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ bất ngờ.”


Doãn Bắc cắn môi. Trong lòng tràn ngập không cam tâm.


Tại sao cô. người bên anh từ nhỏ. lại không bằng một cô gái chỉ mới quen chưa đầy một năm? Dựa vào đâu mà anh có thể lạnh lùng với cô như thế?


“Vậy... hai người đã kết hôn chưa?”


Trình Dục đan mười ngón tay lại, đặt nhẹ lên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái trước mặt. Doãn Bắc vẫn là cô gái với tính cách bốc đồng, kiêu hãnh. nếu một ngày làm dâu nhà họ Trình, chắc Trình Duật sẽ mệt lắm đây.


Anh không giấu việc bản thân từng hối hận khi không đến lễ cưới kịp thời, nhưng từ đầu, anh chưa bao giờ có ý định bỏ rơi Thiên Lam. Đó là sai lầm mà anh nhất định sẽ tự mình bù đắp.


“Đúng là chưa cưới… nhưng sắp rồi. Anh hy vọng em có thể đến dự, và nếu có thể, hãy chúc phúc cho anh.”


“Trình Dục, anh đúng là đồ tàn nhẫn!”


Doãn Bắc ném lại một câu rồi quay người rời khỏi quán. Những giọt nước mắt của cô rơi xuống không kịp ngăn, lăn dài trên má.


Lúc nhận được tin nhắn từ anh hẹn gặp, cô đã ngỡ rằng... anh cuối cùng cũng hiểu tấm chân tình của cô. Rằng, có lẽ... anh đã sẵn sàng mở lòng nhìn về phía cô thêm một lần.


Nhưng giờ thì cô hiểu rồi…


Những ngày gần đây, bệnh viện không quá đông bệnh nhân nên lịch làm việc của Trình Dục cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Chỉ cần không có ca phẫu thuật khẩn cấp, anh chắc chắn sẽ tranh thủ đến Bắc Kinh vào cuối tuần.


Anh luôn tự nhủ phải kiên nhẫn. chỉ cần hai tháng nữa thôi, Thiên Lam tốt nghiệp, mọi thứ sẽ bước vào giai đoạn mới.


Duy chỉ có một điều khiến anh đắn đo mãi vẫn chưa dám mở lời: chuyện lần tai nạn trước khiến cô bị sảy thai. Dù đã qua thời gian dài, nhưng bác sĩ từng nhắc rằng việc mang thai lại sau này sẽ rất khó, thậm chí có thể không thể... Anh biết, nếu nói ra, không chỉ là đau đớn về thể chất, mà còn là cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô. Mà Thiên Lam… lại là kiểu người dễ chọn cách rời đi âm thầm khi cảm thấy mình không còn xứng đáng.


Cuối tuần đến, đúng như dự đoán, không có ca bệnh đặc biệt nào. Trình Dục xin nghỉ một ngày, để lại mọi việc khám thường cho bác sĩ Tôn. Nếu có ca phẫu thuật gấp, anh sẽ lập tức quay về.


Trời còn chưa sáng rõ, anh đã kéo Trình Duật còn ngái ngủ lên xe. Cậu ngồi ghế phụ, mắt mờ mịt, đầu óc lơ mơ vì chưa kịp uống thuốc say xe đã bị lôi đi đường dài.


“Anh tới gặp Thiên Lam còn bắt em theo làm gì?”


“Mượn em chút, đề phòng có 'khách không mời mà tới'.”


Nghe vậy, Trình Duật lập tức hiểu. Cậu không hỏi thêm, vì cả hai đều biết rõ người mà anh ám chỉ là ai.


Hôm nay Thiên Lam đến thư viện mượn sách. Trình Dục tiện đường ghé đón, nhưng việc bất ngờ gặp anh khiến cô hơi sững người. Dù thế, bằng bản lĩnh được rèn luyện trong thời gian dài, cô vẫn có thể nở nụ cười dịu dàng tiếp đón hai anh em.


“Anh… Sao anh lại đến đây? Còn cả Trình Duật nữa?”


“Anh không được đến hả? Vợ anh ở đây, tất nhiên anh phải ở đây rồi.”


Trình Duật nhìn sang nơi khác, giả vờ không nghe thấy đoạn "rắc đường" kia. Cậu tìm đại một quyển sách rồi ngồi vào ghế gần đó chờ hai người. Thiên Lam còn thiếu vài cuốn nên tranh thủ đi tìm.


Hơn tám giờ sáng, cả ba vẫn chưa ăn gì. Trên đường về, nhất định phải ghé đâu đó lót dạ.


Vừa bước ra khỏi thư viện thì một bóng dáng quen thuộc bất ngờ xuất hiện. Doãn Bắc.


Vừa thấy Trình Dục, vẻ mặt cô bừng sáng, chạy lại ôm lấy cánh tay anh không chút ngại ngần:
“Anh Dục!”


Trình Duật liếc nhìn Thiên Lam theo phản xạ. Gương mặt cô thoáng sững lại. Một chút ngỡ ngàng, một chút ngơ ngác. bởi vì... cô gái trước mặt quá xinh đẹp.


Doãn Bắc nhìn Thiên Lam, rồi bật cười như thể đã đoán được thân phận. Dù thế, cô vẫn nắm chặt lấy tay Trình Dục, còn anh thì… không tỏ ra muốn rút tay ra.


“Cô là Thiên Lam?”


“Vâng… là tôi.”


“Xin lỗi nhé, tôi có chuyện cần nói riêng với anh Dục.”


Thiên Lam hơi lùi lại, ánh mắt mơ hồ. Cô gật đầu rồi đứng nép sang một bên, không nói gì thêm.


Phản ứng của cô khiến ngay cả Trình Duật cũng sửng sốt. Dù biết rõ Doãn Bắc có ý đồ gì, nhưng… cũng không nên im lặng rút lui thế chứ? Cứ để tình yêu bị giật mất dễ dàng vậy sao?


Trình Dục nhíu mày, thở ra đầy bất lực. Cô ngốc này, ánh mắt đáng thương như vậy là định khiến tim anh tan chảy đấy à?


Anh liền nắm lấy cổ tay cô, kéo sát lại cạnh mình, trầm giọng:
“Đi đâu đấy? Anh cho em đi lúc nào?”


Rồi anh quay sang Doãn Bắc, lạnh nhạt:
“Có gì thì nói đi.”


Không khí trở nên căng thẳng. Nụ cười trên môi Doãn Bắc dần tan biến. Trình Duật cũng lên tiếng, phá tan sự gượng gạo:


“À, Doãn Bắc... đây là Thiên Lam, vợ chưa cưới của anh hai.”


Câu nói như nhắc nhở, như tuyên bố chủ quyền.


Nhưng Doãn Bắc không hề bận tâm. Cô chỉ chăm chăm nhìn Trình Dục:
“Mẹ em muốn mời anh tới nhà ăn cơm trưa nay. Anh có thể…”


Chưa kịp trả lời, anh đã cúi đầu hỏi Thiên Lam, giọng đầy quan tâm:
“Em thấy sao? Nếu em không muốn, anh sẽ không đi.”


“Em…”


Cô chưa kịp sắp xếp được cảm xúc thì đã bị đặt vào một thế khó xử. Danh tính cô gái này còn chưa rõ, mối quan hệ cũng chưa hiểu, cô sao biết nên phản ứng thế nào?


Thật ra, với Trình Dục, câu hỏi kia chỉ mang tính hình thức. Anh đến Bắc Kinh là vì cô, và thời gian này. ngoại trừ trường hợp cấp cứu. không điều gì có thể khiến anh rời đi.


“Xin lỗi em, Doãn Bắc. Trưa nay anh không thể dùng bữa cùng gia đình em được. Gửi lời xin lỗi đến bác giúp anh. Trình Duật sẽ thay anh đến, anh hay em ấy… thì cũng như nhau thôi.”


“Không được!” Doãn Bắc vội phản bác. “Mẹ em rất quý anh, bà nói… đây là bữa cơm dành cho con rể tương lai.”


Thiên Lam ngước nhìn anh, như đã hiểu rõ.


Một câu thôi. mẹ cô ấy muốn anh làm con rể, nghĩa là cũng muốn anh làm chồng con gái mình.


Không đợi Trình Dục lên tiếng, Thiên Lam bất ngờ bước lên một bước. Hành động đó khiến cả Trình Dục và Trình Duật ngỡ ngàng, chưa kể tới lời cô sắp nói…


“Mặc dù không biết chị là ai, nhưng trưa nay tôi và Trình Dục có kế hoạch rồi. Tôi đã chuẩn bị cho anh ấy một bữa ăn thịnh soạn kéo dài... đến tối, nên không thể tham gia bữa cơm cùng mẹ chị được. Mong chị thông cảm.”


Lời nói rõ ràng, không dài dòng. Nhưng ẩn trong đó là ngụ ý sâu sắc. một kiểu "tuyên bố chủ quyền" đầy mềm mỏng mà thẳng thắn.


Trình Dục chỉ biết bật cười, tự động đứng lùi về sau nhường chỗ. Xem ra hôm nay không cần anh ra tay nữa rồi. chỉ cần chuẩn bị tinh thần... để "tiêu hóa" trọn vẹn bữa ăn đặc biệt mà cô vừa tuyên bố.


Thiên Lam, cô gái nhỏ bé ấy, đã làm rất tốt.


Chỉ là, chẳng ai biết được… phía sau cái vỏ bình tĩnh kia, cô đang run đến mức nào. Cô cũng không ngờ rằng mình sẽ phản ứng như vậy. đột ngột, táo bạo, gần như là vô thức.


Cô xấu hổ muốn độn thổ.


Nói vòng vo là vì không muốn mất anh. Nói trắng ra thì. cô đang ghen.


Sắc mặt Doãn Bắc tối sầm lại. Trước giờ, cô luôn là kiểu người nếu đã muốn gì thì nhất định phải giành cho bằng được. Hoặc là đối phương tự động rút lui, hoặc chính cô sẽ giành lại, bằng mọi cách.


“Cô có thể chuẩn bị bữa ăn cho anh ấy kéo dài đến tối, tôi cũng có thể… kéo dài đến tận ngày mai là khác. Một cô gái non nớt như cô, liệu làm được đến đâu?”


Không khí bỗng trở nên nặng nề, giống như một trận đối đầu không khoan nhượng giữa hai người phụ nữ.


Trình Dục khẽ kéo cổ tay Thiên Lam, đưa cô về phía mình. Đồng thời, Trình Duật cũng chủ động bước tới, nhẹ nhàng đẩy Doãn Bắc sang phía đối diện.


Nếu tạm chia thành hai cặp thế này thì có lẽ tình hình sẽ bớt căng thẳng… dù chỉ là trong tưởng tượng.


Thế nhưng Doãn Bắc vẫn cố chấp bước lên, nhìn thẳng vào Thiên Lam, giọng không giấu nổi khinh miệt:
“Cô… đến cả tư cách cạnh tranh với tôi cũng không có!”


Bên cạnh, Thiên Lam khẽ run lên. Cảm nhận được điều đó, Trình Dục nắm chặt lấy tay cô, truyền cho cô một hơi ấm vững vàng.


Anh quay sang nhìn Doãn Bắc, ánh mắt lạnh tanh, không một tia mềm mỏng. Tình nghĩa từ thuở nhỏ không đủ để dung thứ cho bất kỳ ai động đến người anh yêu.


Lạnh lùng… là vu khi anh dùng cho những ai nên quên lối về trái tim mình.


“Không cần cạnh tranh gì hết. Tôi vốn dĩ thuộc về Thiên Lam. Dù em có thắng, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Từ đầu đến cuối… tôi chỉ chọn một người. là cô ấy.”


Thiên Lam ngẩng lên, ngơ ngác nhìn anh. Câu nói kia chẳng khác gì lời đánh dấu chủ quyền công khai.


Trong cuộc khẩu chiến nảy lửa giữa ba người, chỉ có Trình Duật là người giữ được vẻ bình tĩnh. Nhưng cậu biết không thể cứ đứng ngoài như người xem kịch mãi được. Tuy không thể dập lửa, nhưng chí ít cũng có thể làm dịu tình hình.


“Giờ này chắc chưa ai ăn sáng nhỉ? Gần đây có một nhà hàng khá nổi tiếng, chúng ta cùng đi thôi.”


Trình Dục quay phắt sang trừng mắt với em trai. Bộ cậu rảnh quá hay sao? Tình hình đang gay gắt như lửa gặp dầu, cậu còn rủ cả bốn người đi ăn cùng nhau?


Dù có bất mãn, cuối cùng cả nhóm vẫn lên xe. Đi thêm một đoạn thì đến nhà hàng. Không gian nơi này được đánh giá cao trên các chương trình ẩm thực, phong cách hiện đại, bàn ghế thoáng đãng, ánh sáng chan hòa.


Cả nhóm chọn bàn gần cửa sổ. Trình Dục và Thiên Lam ngồi một bên, Trình Duật và Doãn Bắc ngồi phía đối diện. Không ai mở lời, không khí lặng như tờ.


Đồ ăn được dọn ra nhanh chóng, hương thơm ngào ngạt quyện trong không gian.


“Ăn đi.”
Trình Dục lên tiếng, giọng dứt khoát như mệnh lệnh.


Anh gắp một miếng bò bít tết, cắt thành từng phần nhỏ, rồi đưa sang đĩa của Thiên Lam. Ánh mắt anh nhìn cô như đang nhắn nhủ rằng cô phải ăn hết, không có đường lùi.


Thiên Lam tròn mắt nhìn đĩa thịt. Không phải vì sợ béo, mà vì cái bao tử nhỏ nhắn của cô thật sự không thể chứa nổi lượng thịt ấy, huống hồ còn nhiều món hấp dẫn đang chờ.


Doãn Bắc liếc sang, ánh mắt có phần lạnh lùng. Cô gắp miếng sườn cừu nướng. món Trình Dục từng thích. bỏ vào đĩa anh:


“Anh Dục, sườn cừu nướng anh thích đây.”


“Cảm ơn.”


Anh chỉ nói đúng hai chữ, ngắn gọn, nhàn nhạt.


Món trong đĩa của anh mỗi lúc một nhiều thêm, đa phần là do Doãn Bắc gắp, nhưng anh dường như chẳng dung đũa.


Thấy vậy, Thiên Lam lấy một con tôm đã bóc vỏ, nhẹ nhàng đưa sang đĩa anh. Chưa kịp đặt xuống, thì lời nhắc của Doãn Bắc vang lên như một tiếng chuông cảnh báo:


“Anh ấy dị ứng với tôm.”


Tay cô khựng lại. Cô ngẩn người, nhìn sang anh, bối rối rút tay về. Cô… không biết điều đó.


Nhưng chưa đầy một giây sau, con tôm ấy đã nằm gọn trong miệng Trình Dục. Anh thản nhiên nhai, như thể đó chỉ là món ăn bình thường nhất thế gian.


Thiên Lam sững sờ. Cô luống cuống, cảm thấy tim đập mạnh, rồi bất chợt đứng dậy:
“Em… Em vào nhà vệ sinh một chút.”


Nói rồi cô rảo bước rời khỏi bàn, không khí ngột ngạt khiến cô thấy nghẹt thở.


Vào đến nhà vệ sinh, cô tựa người vào tường, hơi thở dồn dập. Trong đầu chỉ còn lởn vởn một suy nghĩ: Anh dị ứng với tôm thật sao? Vậy con tôm lúc nãy… liệu có sao không?


Cánh cửa đột ngột mở ra khiến cô giật mình. Một bóng người bước vào, nhanh chóng áp sát rồi đưa tay bịt miệng cô.


“Ưm…”

NovelBum, 07/05/2025 10:55:37

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện