Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến - Chương 19

Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến

Chi Mèo 07/05/2025 10:56:19

Cô ngơ ngác. Gương mặt nóng bừng như có lửa đốt. Lời nào mà không đáng nhớ chứ! Nào là tuyên bố chuẩn bị bữa ăn "kéo dài đến tối", rồi lại dỗ anh “về nhà rồi tính”, thêm cả chuyện nói với người khác là anh bị… thiểu năng…


Đúng là "cái miệng hại cái thân" mà!


“Em sai rồi… Trình Dục…”
Cô khẽ thì thầm, giọng lí nhí như mèo con.


“Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, lại còn nói giọng dịu dàng như thế… chỉ càng khiến anh khó kiểm soát hơn thôi.”


Anh khẽ dụi mũi vào tóc cô, cười nói:
“Em có thể không giữ lời, nhưng anh thì khác. Anh nói… sẽ thực hiện lời của mình.”


“Lời nào…?”


Anh ghé sát tai cô thì thầm:
“Thiểu năng… nhưng đủ sức đưa em đến đỉnh điểm.”


Câu nói ẩn dụ mang theo ngữ khí trầm thấp khiến toàn thân cô như hóa đá.


Anh gỡ bỏ lớp chăn mỏng đang quấn quanh người cô, nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên đù* mình. Hương tóc thoang thoảng dịu nhẹ lan trong không khí khiến anh càng thêm lưu luyến.


Thiên Lam không phản kháng nữa. Bởi cô hiểu, có vùng vẫy cũng không thoát nổi, mà thật ra… trong lòng cô cũng chẳng hề muốn thoát.


Anh luôn khiến cô quay vòng vòng trong cảm xúc không tên, rồi cuối cùng… vẫn không nỡ dứt ra.


“Lam, được không?”
Giọng anh khẽ khàng vang lên bên tai, là hỏi, cũng là xin phép.


Cô biết, dù anh khao khát, nhưng vẫn luôn giữ lại giới hạn. chỉ cần cô lắc đầu, anh nhất định sẽ dừng lại.


Thiên Lam khẽ thở ra, ngồi thẳng dậy, rồi nghiêng người, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ.


Đó… chính là câu trả lời.


Bàn tay anh nhẹ nhàng lướt qua tấm lưng mảnh mai, lần lượt tháo bỏ từng chiếc cúc áo. Động tác không vội vã, nhưng tràn ngập dịu dàng. Nụ hôn của anh cũng dần sâu hơn, nồng cháy hơn.


Ánh nắng đầu ngày xuyên qua khung cửa, chiếu nhẹ lên giường, khiến không gian bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp. Dường như thời gian cũng chậm lại, để nhường chỗ cho một buổi trưa ngập tràn cảm xúc.


Chiếc áo sơ mi mỏng rơi xuống, để lộ bờ vai trắng muốt và xương quai xanh gọn gàng, vừa mềm mại, vừa gợi cảm. Thiên Lam không sở hữu thân hình lý tưởng theo tiêu chuẩn thông thường, nhưng lại có sức hút riêng khiến anh không thể rời mắt.


Và những đường nét ấy, chỉ duy nhất mình anh được nhìn thấy.


Bờ môi anh lướt nhẹ qua vùng cổ, để lại những dấu hôn mờ ẩn. như muốn đánh dấu nơi thuộc về anh. Cô bất giác run lên, bàn tay siết chặt cánh tay anh, ánh mắt dần trở nên mơ hồ, như phủ một lớp sương mỏng.


Mọi lý trí dần bị đẩy lùi, chỉ còn lại cảm xúc tràn ngập trong lòng ng**.


Người ta hay nói: Tình yêu che mờ lý trí… Nhưng nếu được ở trong vòng tay của người mình yêu, thì có mờ cũng chẳng sao cả.


Đang chìm trong dư vị nồng nàn của khoảnh khắc thân mật thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí mờ sương ngọt ngào.


Thiên Lam vừa đưa tay định lấy điện thoại thì bị Trình Dục giữ lại. Rõ ràng là anh không hề có ý định để điều gì chen ngang lúc này.


“Đừng vậy mà, em chỉ nghe một chút thôi.”


Anh nhìn cô, bất đắc dĩ thả lỏng tay ra, rồi nghiêng người tựa vào thành giường, gương mặt không giấu nổi vẻ uể oải và... không cam lòng.


Là số của bố hiện lên màn hình. Sao lại gọi đúng lúc này cơ chứ?


“Bố, con nghe ạ.”


“Con thế nào rồi? Vẫn khỏe chứ? Trình Dục sáng sớm đã tới Bắc Kinh, hai đứa gặp nhau chưa?”


Cô mỉm cười liếc sang người bên cạnh, “Con vẫn khỏe bố ạ. Con gặp anh ấy rồi, giờ anh cũng đang ở cạnh con.”


“Vậy à? Hai đứa đang làm gì thế?”


Cô ngập ngừng, ậm ừ vài tiếng rồi rơi vào im lặng. Trả lời thế nào mới đúng bây giờ? Không thể nói thật, mà nói dối thì lại thấy áy náy... Những lúc như thế này, ông bố nào nghe xong chắc cũng không tưởng tượng ra điều gì tích cực.


Trình Dục thì chẳng hề sốt ruột. Anh nhích sát lại, cúi đầu khẽ cắn nhẹ vành tai cô như muốn trêu đùa khiến cô bất ngờ kêu khẽ.


Giật mình, Thiên Lam vội vàng che loa điện thoại lại, chân đẩy anh ra xa. Nếu anh còn tiếp tục thì chắc chắn cô chẳng giữ nổi bình tĩnh thêm được nữa.


“B... Bố ơi, con có chút việc gấp rồi. Con gọi lại sau nhé. Tạm biệt bố ạ!”


Vừa dứt lời, Trình Dục đã nhanh tay bấm tắt nguồn máy rồi tiện tay để điện thoại ra chỗ xa tầm với.


Cô thở dài, ánh mắt bất lực nhìn anh. Nếu cứ tiếp tục thế này, có khi cô thật sự... bị anh làm cho nghẹt tim mất!


Nhưng đúng là ngày hôm nay chẳng được suôn sẻ. Vừa ngả người vào vòng tay anh lần nữa, thì điện thoại lại rung lên.


Thiên Lam không nhịn được mà bật cười khúc khích, lần này thì đúng là thời cơ chẳng ủng hộ chút nào.


Trình Dục cầm điện thoại, nhìn thấy dòng chữ “Thanh Ngạn” hiện lên thì vẻ mặt lập tức sa sầm.


Bạn bè kiểu gì mà không gọi lúc khác lại gọi đúng thời điểm oái oăm thế này!


“Có chuyện gì nói nhanh, tôi đang bận.”


“Nghe Trình Duật nói cậu đến Bắc Kinh rồi, sao không nói tôi biết một tiếng hả?”
Giọng Thanh Ngạn vang lên đầy trách móc.


Trình Dục thản nhiên hắng giọng:
“Sao tôi phải nói với cậu?”


“Cậu đúng là vô lương tâm! Từ bữa tôi đến sửa đèn cho Thiên Lam đến giờ, cậu không thèm liên lạc gì. Tôi định mời cậu đi uống một bữa đây.”


Trình Dục chưa kịp đáp, vì ánh mắt anh đã bị cô ngốc bên cạnh thu hút hoàn toàn.


Thiên Lam đang lặng lẽ dùng ngón tay nghịch nghịch vẽ vòng trên bụng anh, khuôn mặt ửng hồng vì nghịch ngợm.


Anh cũng không chịu thua, đưa tay khẽ chọc vào eo cô, khiến hai người bật cười khe khẽ trong một không khí vừa tinh nghịch vừa... ám muội.


Bên kia đầu dây, chỉ nghe được tiếng cười cợt... rồi im lặng.


“Trình Dục, đồ vô sỉ nhà cậu!”


Thanh Ngạn buông một câu mắng xéo rồi tắt máy ngay không chút do dự.


Ừ thì… người ta lên Bắc Kinh là để tìm vợ, đâu phải tìm bạn. Còn mơ mộng gì nữa cho mệt.


Hai tháng sau.


Thiên Lam bước ra khỏi cổng trường đại học trong bộ đồng phục tốt nghiệp, ánh nắng nhẹ phủ lên người cô, phản chiếu ánh sáng rực rỡ như điểm tô thêm niềm vui vừa trọn vẹn. Vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc của Trình Dục, cô liền chạy vụt tới như đứa trẻ thấy mẹ đến đón sau buổi tan học.


Chưa kịp hỏi han gì, cô đã bị anh nắm tay kéo thẳng vào xe, vẻ mặt gấp gáp khiến cô không khỏi ngơ ngác.


“Anh... anh đưa em đi đâu vậy?”


“Đăng ký kết hôn!”


“Đăng… đăng ký kết hôn?”


Cô sửng sốt nhìn anh, ánh mắt không thể tin nổi. Biết là sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng... nhanh vậy sao? Tâm lý cô vẫn chưa kịp chuẩn bị cho một cột mốc lớn đến thế.


Trình Dục bật cười, xoa xoa đầu cô như đang vỗ về một đứa trẻ hoang mang. Biết ngay là cô sẽ ngơ ra như thế mà. Thôi thì cứ để cô chuẩn bị dần, dù gì bây giờ cũng không còn gì ngăn cản hai người nữa. Huống chi, mối quan hệ giữa Trình Duật và Doãn Bắc dường như cũng đang tiến triển theo hướng tích cực.


Anh rút ra một tấm thiệp màu hồng, trên nền in dòng chữ nổi bật: "Happy Wedding". Thiên Lam cầm lấy, trong lòng ngập tràn nghi hoặc.


Thiệp mời? Của ai?


Vừa mở ra, cô lập tức nhận ra ảnh cưới bên trong. là Thanh Ngạn và Ân Tú.


“Hai người họ… sắp kết hôn rồi ư?”


“Ừm, cuối tuần sau. Em chuẩn bị tinh thần làm phù dâu đi.”


“Phù dâu?!”


Thiên Lam ngạc nhiên hơn mức bình thường, dường như vẫn chưa tiêu hóa hết thông tin vừa nhận. Khả năng phản ứng của cô vẫn… chậm hơn tốc độ cuộc sống một chút.


Tất nhiên, cô không phải là người duy nhất đảm nhận vai trò phù dâu. Doãn Bắc cũng sẽ tham gia, còn phù rể thì đương nhiên là Trình Dục và Trình Duật rồi.


Trình Dục nghiêng người cài dây an toàn cho cô, giọng trầm thấp pha chút trêu chọc:


“Ngạc nhiên gì chứ. Hôm nay em là phù dâu, lần sau sẽ là cô dâu. Thay vì lo vụ váy phù dâu, em nên nghĩ xem làm cô dâu thế nào thì hơn.”


Đúng là đánh đòn tâm lý… Cô làm gì cũng là lần đầu, làm sao không hoang mang được chứ!


Nhưng thôi, cứ tận hưởng niềm vui đã. Giờ đây cô đã tốt nghiệp, cả hai sẽ không còn phải sống xa nhau nữa, thời gian bên nhau sẽ nhiều hơn. bắt đầu một chương mới trọn vẹn hơn.


Trình Dục lái xe đưa cô tới địa điểm nơi bạn bè đang chuẩn bị cho lễ cưới. Mọi người gần như đã có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi hai người họ.


Vừa thấy Trình Dục bước vào, Thanh Ngạn đã cất giọng châm chọc:
“Cậu là người luôn đúng giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu trễ hẹn đấy. Hẹn chín giờ mà gần chín rưỡi mới thấy ló mặt.”

NovelBum, 07/05/2025 10:56:19

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện