Bạn bè mà, hễ có cơ hội là chọc ghẹo nhau không nương tay, cứ như hai cậu nhóc chưa lớn.
Thiên Lam thấy anh không định phân bua gì thì chủ động lên tiếng:
“Là do anh ấy đến đón em. Nếu biết sớm em đã tranh thủ rút về trước. Trên đường lại kẹt xe nên tới chậm.”
Trình Dục khẽ cười, “Em không cần phải giải thích cho cậu ta đâu.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô khiến anh không khỏi thấy buồn cười. Cảm giác được vợ bênh vực thật sự rất... ấm lòng.
Thanh Ngạn phất tay, ra hiệu bỏ qua, rồi quay đi, nhưng trong ánh mắt lại đầy ghen tị. Nhìn hai người như thế, bảo sao không ganh cho được.
Sau màn chào hỏi, mọi người tản vào trong để chọn trang phục. Sau khi chọn xong đồ cho cô dâu chú rể, tiếp đến là phù dâu và phù rể. Thiên Lam và Doãn Bắc được dẫn vào phòng thay đồ. Dù hai người đã gỡ bỏ những khúc mắc trước kia, nhưng khi đứng gần nhau vẫn mang chút cảm giác gượng gạo.
Doãn Bắc loay hoay với Khóa v** phía sau không kéo được, Thiên Lam chần chừ một chút rồi bước tới, giọng nhẹ nhàng:
“Khóa sau… tôi giúp chị nhé.”
“Cảm ơn.”
Hai người cùng khoác lên mình bộ váy phù dâu màu hồng nhạt. Thiết kế đơn giản, không rườm rà, nhưng lại mang vẻ trang nhã, nổi bật.
Thiên Lam nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, ánh mắt ánh lên niềm vui nho nhỏ. Dù không phải váy cưới, nhưng khoảnh khắc ấy lại khiến cô có cảm giác như mình đang khoác lên một bộ váy công chúa thật sự.
Cô chợt nghĩ, không biết đến ngày mình mặc váy cưới thật sự sẽ thế nào nhỉ?
Một giọng nói dịu dàng vang lên bên cạnh:
“Cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có gì quá đặc biệt. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu… vì sao Trình Dục lại yêu cô.”
Thiên Lam quay phắt lại, ánh mắt ngỡ ngàng. Doãn Bắc đang nhìn cô, ánh mắt dịu lại, nụ cười cũng mang theo phần thản nhiên hiếm thấy.
Cô không rõ ý sâu trong câu nói ấy, nhưng cảm nhận được: có lẽ, Doãn Bắc… đã buông bỏ thật rồi.
Hai tháng trôi qua, Trình Duật luôn lặng lẽ bên cạnh, như ánh nắng sưởi ấm trái tim từng giá lạnh của cô. Nhờ cậu, cô mới học được cách nhìn lại mình, và nhận ra điều quan trọng trong tình yêu không phải là giành lấy… mà là trân trọng người xứng đáng.
“...Tôi từ bỏ.”
“Hả…?”
“Trình Dục là của cô. Vậy nên, hãy yêu anh ấy thật xứng đáng. Thay cả phần tôi, phần mà tôi không thể làm được.”
Nói rồi, Doãn Bắc quay đi, bước chậm ra ngoài. Trong lòng nhẹ nhõm nhưng có chút gì đó lặng lẽ.
Đây là lần đầu tiên cô thốt ra lời từ bỏ một điều mình từng xem là quan trọng nhất.
Không phải vì bất lực, cũng chẳng phải vì thua cuộc.
Mà là vì. cô tự nguyện.
Tối đến, Thiên Lam nằm gọn trong vòng tay Trình Dục, nhưng liên tục thở dài khiến anh không khỏi sốt ruột.
“Sao thế? Em thở dài suốt từ nãy tới giờ.”
“Hôm nay... Doãn Bắc nói với em rằng chị ấy đã từ bỏ anh.”
Nghe vậy, Trình Dục khẽ xoay mặt cô hướng lên phía mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đang cau mày lại, ánh mắt tràn đầy suy tư như một bà cụ non đang lo lắng chuyện quốc sự.
“Em có vẻ… không vui?”
Anh hỏi khẽ, giọng mang chút trêu chọc.
“Không hẳn. Em chỉ thắc mắc thôi. Chị ấy thích anh như vậy mà lại từ bỏ… chắc chắn rất buồn. Anh... thật sự chưa từng có chút tình cảm nào với chị ấy à?”
Doãn Bắc vốn là một cô gái xinh đẹp, giỏi giang và có sức hút. Nghĩ đến chuyện một người như vậy lại bị anh từ chối, Thiên Lam không khỏi thấy khó hiểu. và đôi chút hoang mang. Dù biết anh yêu cô, nhưng tận đáy lòng vẫn muốn nghe chính miệng anh khẳng định lại.
Trình Dục mỉm cười, siết chặt vòng tay, bàn tay kia nhẹ nhàng vuốt ve những lọn tóc mềm của cô.
Anh hiểu rõ người con gái này. mềm mỏng, tử tế, nên luôn mang trong lòng những điều không cần thiết. Nhưng anh cũng hiểu rõ một điều khác: chỉ cần là khúc mắc trong lòng cô, anh nhất định sẽ gỡ cho bằng được.
Không để cô nói thêm lời nào, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường, rồi bất ngờ ngồi dậy, nghiêng người đè nhẹ lên, khẽ giữ lấy hai tay cô như muốn khóa lại những bất an còn sót lại trong ánh mắt kia.
Bốn mắt nhìn nhau. một người ngơ ngác, một người sắc lạnh nhưng đầy sâu sắc.
“Trình… Trình Dục?”
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, hơi giật mình với tư thế bất ngờ này. Gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.
“Có chuyện gì thì... ngồi dậy rồi nói đi. Tư thế này… hơi kỳ cục.”
Anh nhếch môi, cúi sát hơn:
“Anh không có ý định nói chuyện với em đâu.”
Một câu nói vừa dứt, cô còn chưa kịp hiểu hết thì môi anh đã phủ xuống, chặn mọi lời phản kháng.
Nụ hôn tới nhanh và mãnh liệt. Không có báo trước, nhưng lại khiến người ta không nỡ từ chối. Cô cũng chẳng còn sức để vùng vẫy, chỉ biết để mặc anh lướt qua từng điểm mẫn cảm như thể đã quá đỗi quen thuộc với cơ thể cô.
Từng chiếc cúc áo ngủ trên người cô lần lượt được anh gỡ bỏ. Cảm xúc giữa hai người như dòng nước ngầm cuộn trào. Nhưng đúng lúc ấy, cô bất ngờ lên tiếng, khiến anh sững lại:
“Ân Tú từng nói với em… rằng anh rất vô sỉ. Sau này nếu có con, phải đặt tên là Trình Vô Sỉ. Em nghe xong… cười muốn ngất!”
Trình Dục đột nhiên lặng đi, ánh mắt chợt tối lại, đầy phức tạp.
Cô nói về chuyện con cái với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, vô tư. Nhưng anh… biết rõ, cô sẽ rất khó. hoặc thậm chí không thể. mang thai thêm lần nữa.
Tim anh như bị ai Ϧóþ chặt.
Nếu giờ nói ra, liệu có quá tàn nhẫn không?
Cô vẫn đang ngước lên nhìn anh, ánh mắt trong veo:
“Anh sao vậy?”
“Hả... Không có gì. Anh... nhớ ra còn việc chưa làm. Chưa xem hết hồ sơ bệnh án hôm nay. Em ngủ trước nhé, lát anh vào sau.”
Anh chỉnh lại chăn cho cô rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, dáng lưng khuất dần trong ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ hành lang.
Thiên Lam ngồi dậy, tựa người vào đầu giường, lặng lẽ nhìn theo.
Bóng lưng ấy. quen thuộc nhưng hôm nay lại có chút xa xôi, như thể anh đang che giấu một điều gì đó.
Bình thường, nếu đang còn “cao hứng” thì dù có động đất cũng khó kéo được anh ra khỏi giường. Vậy mà bây giờ…
Sao anh lại lạ như thế?
Một tuần trôi qua thật nhanh, và rồi ngày trọng đại của Thanh Ngạn cùng Ân Tú cũng đã tới. Ngay từ sáng sớm, mọi người đã có mặt đầy đủ trong phòng trang điểm, không khí nhộn nhịp rộn ràng.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa, trời cao trong vắt. Có lẽ cũng nhờ đó mà ai nấy đều phấn chấn, nụ cười rạng rỡ hiện trên từng khuôn mặt.
Khi giờ lành điểm đến, cô dâu chú rể tay trong tay tiến vào lễ đường, bước đi giữa những tràng pháo tay chúc mừng của bạn bè và người thân. Ánh mắt họ lấp lánh, ánh sáng rọi vào khiến từng khoảnh khắc trở nên lung linh như cổ tích.
Thiên Lam đứng ở một góc, ánh mắt vô thức tìm về phía Trình Dục đang đứng phía đối diện. Như có một sợi dây vô hình kết nối, ánh mắt anh cũng vừa lúc dừng lại nơi cô.
Sau này, hôn lễ của chúng ta cũng sẽ như thế, đúng không?
Anh nhất định sẽ khiến cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất thế gian!
Tiệc cưới kết thúc khi đồng hồ điểm hơn một giờ chiều. Phần cuối cùng của buổi lễ. tung hoa cưới. thu hút sự chú ý đặc biệt, khi các cô gái chưa kết hôn đều tề tựu lại phía trước.
Thiên Lam khẽ cười, cô biết mình không thuộc diện "độc thân" để tham gia nên chỉ đứng khiêm tốn ở rìa ngoài, xem như một khán giả.
Liệu lời đồn có thật không? Rằng ai bắt được hoa cưới sẽ là cô dâu tiếp theo?
Còn đang mải miên man, một bó hoa từ đâu bay vút tới, theo quán tính lao thẳng về phía cô. Không kịp né, cô theo phản xạ đưa tay ra đón lấy.
Là… bó hoa cưới!
Ân Tú vui vẻ chạy tới, vòng tay ôm lấy cô, reo lên đầy hân hoan:
“Thiên Lam à! Em bắt được hoa rồi đó! Chúc mừng nhé! Em và Trình Dục nhớ nhanh chóng chuẩn bị đi, tôi trông đợi lễ cưới của hai người lắm đó!”
Sao lại... trúng vào mình?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.