Câu trả lời cộc lốc khiến Thiên Lam suýt bật khóc.
Ngay cả điện thoại cũng "hết tiền"?
“Anh có dây sạc không, cho tôi mượn...” Cô vẫn cố gắng níu kéo chút hy vọng.
Nhưng anh lại buông lửng:
“Hãng điện thoại của cô và tôi khác nhau.”
Tuyệt vọng.
Cô mím môi, trong lòng thầm oán trách.
Tự nhiên dắt người ta tới nơi hoang vắng thế này, giờ lại bỏ mặc không thèm lo.
Không còn cách nào khác.
Thiên Lam đành nhỏ giọng hỏi:
“Vậy tôi... có thể ở nhờ một chút được không?”
“Tuỳ cô.”
Anh thản nhiên đáp, khóe môi hơi cong lên.
Trong lòng thì cười thầm: Cầu còn chẳng được ấy chứ!
Thiên Lam nhăn mặt, bụng đói sôi lên ùng ục.
Cô vô thức đưa tay xoa bụng, vẻ mặt tội nghiệp.
Trình Dục liếc nhìn cô gái nhỏ đang ôm bụng đói, khóe môi cong nhẹ:
“Đói thì xuống bếp tìm gì đó mà ăn đi. Còn tối... tôi sẽ chuẩn bị phần của cô.”
Thiên Lam lầm bầm ậm ừ đáp lại, rồi lững thững đi xuống bếp.
Chuẩn bị gì đó để ăn trưa... tối anh sẽ cho cô ăn?
Nhưng mà...
Khoan đã.
Cô còn phải ở lại đây đến tối sao?
Có xe, có điện thoại, nhưng đều không thể dùng.
Sống trong thời đại hiện đại, vậy mà cảm giác như đang lạc vào thời kỳ đồ đá vậy.
Thiên Lam ảo não mở từng ngăn tủ lạnh ra xem, nhưng hoàn toàn trống trơn.
Căn bếp lạnh lẽo này, rõ ràng chủ nhân của nó chẳng mấy khi lui tới.
Đưa mắt nhìn về phía tủ chén, cô mừng rỡ phát hiện ra vài gói mì ăn liền.
Ít ra thì... còn có thứ cứu đói.
Cô tự lục duc nấu một bát mì đơn giản, vừa ăn vừa ngẫm nghĩ:
Hai hôm nữa là phải quay lại trường học rồi.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức làm cô cảm thấy có chút hụt hẫng.
Ăn xong, Thiên Lam ra phòng khách ngồi nghỉ, ban đầu chỉ định chợp mắt một chút.
Nào ngờ, giấc ngủ kéo dài miên man đến tận lúc trời chập choạng tối.
Giật mình tỉnh dậy, đầu óc choáng váng như bị quay cuồng.
Cô phải ngồi ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn.
Lúc này, Trình Dục vừa hoàn thành xong công việc dưới tầng hầm.
Anh liếc nhìn đồng hồ, khẽ lẩm bẩm:
Cô ngủ trưa mà kéo dài bằng cả giấc ngủ tối của người bình thường.
Ánh mắt anh chạm phải dáng vẻ ngái ngủ mơ màng của cô, không khỏi thấy buồn cười.
“Đi rửa mặt đi.” Anh nhắc.
Thiên Lam dụi mắt, ngáp khẽ một cái, loạng choạng đứng dậy.
Có lẽ do tư thế ngủ không đúng, chân cô bị tê, vừa bước đã lảo đảo.
Trình Dục nhanh chân chạy tới, kịp thời đỡ lấy cô.
“Đi được không?”
Thiên Lam lắc đầu.
Chân không đi được, nhưng bò chắc... ổn!
Anh lắc đầu bất lực, dứt khoát bế bổng cô lên.
Hơi thở ấm áp vương trên cổ, khiến nhiệt độ cơ thể cô như tăng vọt.
Trình Dục cất giọng lười biếng:
“Trước tiên, để tôi giúp cô rửa miệng đã.”
Chưa kịp để cô phản ứng, anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Cái hôn đầu tiên còn đang nồng nàn trong không khí, Thiên Lam ngẩn người.
Mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương đang nóng bừng, cô mới lờ mờ nhận ra. tình huống này... không bình thường.
Cô định đẩy anh ra, nhưng sức lực mềm nhũn, hoàn toàn không đủ để chống đỡ.
Lúc này, muốn lùi cũng không kịp nữa rồi.
Trình Dục vẫn không cho cô cơ hội phản kháng.
Anh dịu dàng nhưng mạnh mẽ, chiếm trọn lấy đôi môi nhỏ nhắn, như muốn nuốt trọn cô vào trong hơi thở mình.
“Thiên Lam...” Anh khẽ thì thầm, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc.
“Chúc em ăn ngon miệng.”
Nếu ai đó nghĩ rằng cô đang được ăn... thì hoàn toàn nhầm.
Người thực sự hưởng thụ lúc này phải là anh mới đúng.
Thiên Lam bất lực nắm chặt lấy cánh tay anh, cố tìm chút điểm tựa mong manh.
Mọi phản kháng đều bị anh dễ dàng hóa giải.
Trình Dục bế cô đặt xuống giường.
Mỗi tấc da thịt dường như đều trở thành lãnh địa riêng của anh, từng tấc, từng tấc bị khiêu khích đến mức nhiệt độ toàn thân cô nóng bừng.
Hơi thở ngắn dần, cả người như bị bao phủ trong một làn sương mờ ảo.
Mơ hồ, trong đầu cô hiện lên hình ảnh đêm hôm trước. khi anh bị bỏ thuốc K**h th**h.
Tình cảnh bây giờ chẳng khác là bao.
Chỉ khác ở chỗ...
Dù có tác động hay không, Ham mu*n trong anh vẫn mãnh liệt như vậy.
Thiên Lam nắm chặt lấy ga giường, khẽ nhắm chặt mắt lại.
Cô biết...
Cuộc chiến này, cô không thể thắng.
Một đêm dài lại trôi qua, và như thường lệ, Trình Dục là người tỉnh giấc đầu tiên.
Anh ngồi dậy, khẽ kéo chăn đắp kín cho cô gái nhỏ vẫn đang say ngủ, rồi bước vào phòng tắm.
Trên gương mặt anh hôm nay thoáng nét thư thái, có vẻ rất có tinh thần.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, Trình Dục thay đồ xuống nhà.
Nhân lúc Thiên Lam vẫn còn ngủ, anh định ghé cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn sáng cho cô, rồi sau đó mới tới bệnh viện.
Trước khi rời khỏi, anh không quên cầm theo điện thoại dự phòng.
Vừa bước ra ngoài, cậu học trò đã gọi tới.
“Thầy, buổi sáng tốt lành!”
“Nửa tiếng nữa, ra đây đón tôi.” Trình Dục dứt khoát ra lệnh.
“Thầy ơi... sáng nay viện trưởng đã ra lệnh phong tỏa bệnh viện rồi. Cấm thầy bước chân vào nửa bước!”
Thế à?
Trình Dục đưa tay sờ mũi, khóe môi khẽ nhếch.
Tự dưng lại được nghỉ phép bất đắc dĩ, quả là "chế độ đãi ngộ" tốt!
Liếc nhìn đồng hồ. mới hơn sáu giờ sáng.
Cũng được, những ngày tới anh không có lịch trình gì đặc biệt, tạm thời ở nhà dưỡng sức cũng không tệ.
“Gọi người tới đổ xăng cho xe tôi.” Anh căn dặn.
“Vâng ạ! Chúc thầy có kỳ nghỉ vui vẻ!”
Cái thằng nhóc này, chắc lại đang cười thầm. Kỳ nghỉ gì chứ, thầy chú sắp bị ép đi công tác rồi đây!
Anh ngắt cuộc gọi, rồi tạt ngang cửa hàng mua ít đồ ăn.
Trong khi đó, Thiên Lam cũng tỉnh giấc.
Cô quấn tạm chiếc áo khoác, lê vào phòng tắm.
Đối diện với hình ảnh trong gương, ánh mắt cô chạm phải những dấu vết đỏ nhạt lấm tấm trên cổ, trên vai.
Gương mặt cô đỏ bừng.
Ngày mai phải trở lại trường rồi, với bộ dạng thế này... liệu có quá khác thường không?
Đang miên man suy nghĩ, thì tiếng gõ cửa vang lên khiến cô giật mình.
“Ai vậy...?” Cô cất giọng dè dặt.
“Nhà của tôi, cô nghĩ ai?”
Câu trả lời dứt khoát khiến cô câm nín.
Giọng anh tiếp tục vang lên:
“Mặc tạm đồ tôi để trên giường, xuống ăn sáng. Ăn xong tôi sẽ đưa cô về.”
“Ừm...” Cô rụt rè đáp.
Chờ đến khi tiếng bước chân anh xa dần, Thiên Lam mới thở phào.
Cô nhanh chóng rửa mặt, chỉnh trang lại mình, rồi thay bộ đồ anh chuẩn bị sẵn. áo thun đơn giản phối cùng quần thể thao.
Trang phục chẳng có gì lạ, nhưng so với phong cách thường ngày của cô thì đúng là... khác biệt quá.
Bước xuống nhà, cô bắt gặp Trình Dục đang ngồi trên ghế sô pha, lướt điện thoại.
“Hôm nay anh không đi làm ư?” Cô hỏi khẽ.
“Bố cô cho nghỉ.” Anh đáp, giọng tỉnh bơ.
Cô ngẩn người, đứng lặng tại cầu thang.
Anh thấy thế, liền nhướng mày trêu chọc:
“Không muốn ăn sáng à? Hay bụng vẫn còn no? Hay đồ ăn sáng không hợp khẩu vị, thích... kiểu bữa tối hôm qua hơn?”
Thiên Lam...
Gương mặt đỏ bừng, nghẹn lời.
Từ sau "chuyện khai sáng", lời nào của anh cô cũng hiểu cả rồi!
Không đáp, cô lặng lẽ tiến đến bàn ăn.
Trước mặt là đầy đủ thức ăn sáng đơn giản: bánh mì, sữa, trứng ốp la, cháo dinh dưỡng.
Lẽ ra sau một đêm đói meo, cô phải cảm thấy thèm ăn.
Nhưng không hiểu sao, nhìn bàn ăn đầy ắp lại chỉ thấy cồn cào khó chịu, còn có chút buồn nôn.
Trình Dục liếc nhìn cô, nhưng không nói gì.
Anh ăn xong, tiện tay cầm điện thoại ra ghế sô pha lướt tin tức.
Mở bản tin buổi sáng. toàn những tin tức giật gân:
"Con gái viện trưởng bệnh viện Thiên Minh bị chú rể đào hôn",
"Cô dâu bị bỏ rơi giữa lễ cưới",...
Trình Dục bật cười nhạt.
Mấy nhà báo này, đúng là nên chuyển nghề viết tiểu thuyết.
“Tôi ăn xong rồi.” Thiên Lam lên tiếng.
“Nhanh vậy sao?” Anh nhướng mày.
Tính sơ sơ cũng chỉ mới vài phút trôi qua.
Cả hai cùng rời khỏi nhà.
Trên đường, không ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng động cơ xe đều đều lướt trên mặt đường.
Sự yên lặng kéo dài khiến không khí trong xe trĩu nặng.
Cuộc sống, đôi lúc cũng bế tắc như vậy. muốn mở lời, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Khi chiếc xe đỗ lại trước cổng biệt thự nhà họ Ôn, Viện trưởng đã đứng chờ sẵn.
Vừa thấy con gái bước xuống xe, ông lập tức kéo cô về phía mình, ánh mắt giận dữ trừng trừng nhìn Trình Dục.
“Cậu còn dám bén mảng tới đây? Đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Gương mặt Viện trưởng đỏ bừng vì tức giận, giọng nói run lên.
Thiên Lam thấy vậy, lo lắng cầm chặt lấy tay ông.
“Bố...”
“Đứa ngốc này, đừng bênh nó...” Ông gắt gỏng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.