Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến - Chương 09

Kết Hôn Với Cô Gái Đó Hoặc Là Con Sẽ Bị Thiến

Chi Mèo 07/05/2025 10:51:07

Nhưng lời trách cứ còn dang dở thì đôi mắt ông đã vô tình nhìn thấy...


Trên cổ con gái, lấm tấm những dấu vết đỏ thẫm.


Ông đứng sững người.


Gương mặt vốn đang giận dữ, nay trở nên xám ngắt.


Không cần hỏi, cũng đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra.


Ông thật sự không biết phải nói gì với hai đứa trẻ này nữa.


“Con về phòng đi.” Viện trưởng gằn giọng.


Rồi ánh mắt chuyển sang Trình Dục, lạnh lẽo như băng đá:


“Còn cậu, theo tôi.”


Thiên Lam quay đầu lại, ánh mắt đầy áy náy và thương cảm nhìn anh.


Trình Dục, từ đầu đến cuối, vẫn không nói một lời nào.


Chỉ im lặng, lặng lẽ bước theo sau Viện trưởng, như một kẻ chờ phán quyết.


Bị dẫn lên thư phòng, Trình Dục bước vào trong với vẻ mặt dửng dưng.


Anh không rõ hiện tại mình được xem là khách hay là hậu bối dưới trướng của Viện trưởng. Nhưng xét thấy ông không hề mời anh ngồi, thì e rằng... vai vế lúc này là vế sau.


Viện trưởng đứng thẳng sau bàn làm việc, ánh mắt nghiêm nghị:


“Chuyện cậu không tới hôn lễ, tạm gác lại chưa bàn.


Thiên Lam nhà tôi vốn đơn thuần, lại còn đang là sinh viên.


Cậu đối với nó... nên biết giữ chừng mực.


Hiện tại hai đứa chưa chính thức thành vợ chồng, những hành động vượt khuôn phép như vừa rồi, nếu để báo chí hay người ngoài biết được, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh tiếng và tương lai của cả hai.”


Trình Dục im lặng vài giây, rồi nhàn nhã đáp:


“Tôi biết chuyện này là vượt ngoài khuôn phép.


Ngay từ đầu, tôi vẫn luôn giữ đúng giới hạn với Thiên Lam.


Chỉ là... chính ngài và bố tôi đã đẩy chúng tôi vượt qua giới hạn đó. Ngài không nhớ sao?”


Lời anh nói không nhanh, không chậm, nhưng mỗi từ đều như chạm thẳng vào điểm yếu.


Ông Thiên nghe vậy, bất đắc dĩ thở dài, rồi gật đầu thừa nhận.


“Được rồi. Tôi thừa nhận... tôi và bố cậu đã sai.


Nhưng đó không phải trọng điểm.


Người chịu thiệt thòi nhiều nhất, vẫn là Tiểu Lam.


Tôi tin, cậu hiểu điều đó.”


Trình Dục thở ra một hơi dài, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp.


“Hôm qua tôi có dùng biện pháp bảo vệ.”


Anh đáp.


Viện trưởng không phản ứng ngay, chỉ lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, đứng trầm ngâm hồi lâu.


Gương mặt ông lúc này hoàn toàn là vẻ lo lắng của một người cha.


Dù anh có nói đã cẩn thận... thì cũng đã muộn.


Ông khẽ khàng, chậm rãi cất tiếng:


“Tôi đã sơ suất...


Hôm cậu bị bỏ thuốc, hai đứa... không sử dụng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào cả.


E rằng... chuyện đã xảy ra.”


Khả năng ấy, thực sự rất lớn.


“Chưa chắc chỉ một lần đã...” Trình Dục khẽ nhún vai, giọng mang theo vài phần bất cần.


Đúng vậy, không phải cứ một lần là sẽ mang thai.


Nhưng trong hoàn cảnh đó... tỷ lệ thành công lại cao đến mức không thể xem thường.


Nhất là trong mắt Viện trưởng, cậu trai trước mặt lại bị dán mác "không đáng tin", thì mọi khả năng xấu đều phải tính tới.


Suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới sắc mặt kỳ lạ lúc sáng của Thiên Lam, Trình Dục hơi cau mày.


Không chần chừ, anh xin phép rời đi, tìm đến phòng cô.


“Thiên Lam.” Anh gõ cửa, giọng trầm thấp vang lên.


“Hả...” Từ trong phòng vọng ra tiếng đáp nhỏ.


Cánh cửa mở hé.


Trình Dục bước vào, ánh mắt lướt nhanh qua gương mặt cô.


Nhìn bề ngoài có vẻ không khác mấy thường ngày, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhận ra nét tái nhợt khó giấu.


Anh nhếch môi cười khẽ:


“Nếu thấy trong người không khỏe, cứ nói với tôi.”


Thiên Lam gật đầu, lí nhí đáp:


“Tôi biết rồi.”


Anh không nói thêm gì, chỉ dặn:


“Sáng mai, cứ đợi ở đây. Tôi sẽ đưa cô về trường.”


Cô lại gật đầu, ánh mắt vô thức dõi theo bóng lưng anh khuất dần.


Đúng là bác sĩ có khác.


Vừa nhìn qua đã nhận ra cô đang có dấu hiệu bất thường.


Thiên Lam khẽ ôm lấy bụng, quay trở lại giường.


Lạ thật...
Mấy ngày nay, bụng cô cứ âm ỉ khó chịu.


Bên ngoài, vì ca phẫu thuật trước kia cho con trai nhà đầu tư lớn nhất bệnh viện diễn ra thành công, nên vị chủ đầu tư ngỏ ý muốn gặp mặt vị bác sĩ đã thực hiện ca mổ để bày tỏ lời cảm ơn.


Vì vậy, lệnh phong tỏa bệnh viện đối với Trình Dục cũng lập tức được hủy bỏ.


Chỉ sau chưa đầy một ngày nghỉ ngơi, anh đã lại quay về. "lấy công chuộc tội".


Quả nhiên, chẳng có gì có thể trói chân anh quá lâu!


Sáng hôm sau, như thường lệ, Trình Dục vẫn giữ đúng phong cách của mình. hẹn giờ nào, có mặt chính xác giờ đó.


Anh tới biệt thự nhà họ Ôn để đón Thiên Lam trở lại trường.


Từ Hà Bắc đến Bắc Kinh, quãng đường này không quá xa, cũng chẳng gần, nhưng có lẽ với anh, đây lại là lần đầu tiên đưa ai đó đi một quãng đường dài như vậy.


Trong suốt đoạn đường, cô gái nhỏ ngồi bên cạnh thỉnh thoảng liếc nhìn anh, rồi rụt rè mở lời:


“Bố tôi nói hôm nay anh cũng đi công tác sao?”


“Ừ.” Anh đáp ngắn gọn, mắt vẫn dán vào làn đường trước mặt.


“Thế... anh cứ làm việc của anh đi, không cần đưa tôi về trường đâu.”


Trình Dục giữ tay vững trên vô lăng, im lặng ba giây rồi mới trả lời:


“Tiện đường.”


Thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện nhiều, Thiên Lam cũng thức thời không hỏi thêm nữa.


Thế nên, suốt chặng đường dài, trong xe chỉ còn lại tiếng động cơ đều đặn và những khoảng lặng ngập tràn.


Chiếc Ferrari sang trọng dừng lại trước cổng trường đại học.


Vẻ hào nhoáng của chiếc xe lập tức thu hút ánh mắt của vô số người xung quanh.


“Học xong ở đâu?” Anh hỏi.


“Ở ký túc xá.”


“Ký túc xá không tiện.”


Thiên Lam...


Cô thật sự không hiểu nổi logic của bố mình và anh nữa.


Ký túc xá ở ngay cạnh trường, tiện lợi biết bao, thế mà ai cũng khăng khăng muốn cô ở nơi khác.


Bố cô thậm chí còn tính mua hẳn một căn hộ gần trường cho cô ở riêng, nhưng vì bản tính giản dị, cô đã phải cố gắng thuyết phục rất lâu mới được phép ở ký túc.


Không tranh cãi thêm, cô bước xuống xe.


Trình Dục không nán lại, nhấn ga rời đi ngay sau đó.


Vừa đặt chân vào cổng trường, Thiên Lam đã cảm nhận rõ ánh mắt khác lạ đổ dồn về phía mình.


Không cần nghe cũng đoán được những lời bàn tán xung quanh:


“Cô ta còn mặt mũi đến trường à?”


“Chưa tốt nghiệp mà đã vội vã kết hôn, lại còn bị chú rể đào hôn. Thật mất mặt!”


“Nếu là tôi, chắc đã xách vali rời đi rồi. Ở lại làm gì cho người ta chỉ trỏ?”


Những lời xì xầm đầy ác ý vang lên không dứt.


Cô nghe hết.


Nhưng ngoài việc im lặng và lặng lẽ bước tiếp, cô chẳng biết phải làm gì khác.


Cô tự nhủ:
Rất nhanh thôi, mọi thứ rồi sẽ qua.


Từ hồi cấp hai, Thiên Lam đã từng bị bạn thân phản bội.
Từ đó, cô trở thành một người hướng nội, tự xây cho mình một thế giới nhỏ khép kín, chỉ chứa đựng những điều cô thực sự quan tâm.


Hiểu lầm, phán xét, chỉ trích. cô đều chọn cách im lặng.


Bởi cô biết, giải thích... cũng vô ích.


Trong ngôi trường này, chẳng ai hiểu cô.
Trong mắt họ, cô mãi chỉ là một cô tiểu thư cao ngạo, lạnh lùng.


Nhưng dù cố gắng tỏ ra không để tâm, thì những lời phỉ báng kia vẫn như dao sắc cứa vào lòng cô từng nhát một.


Mấy hôm trước, cô cũng đã đoán trước được phần nào sự việc.
Nhưng không ngờ... lại nghiêm trọng đến thế.


Bước vào lớp học, chưa kịp an vị, Thiên Lam bị một sợi dây mảnh giăng ngang cửa lớp làm vấp ngã, đập mạnh trán vào cạnh bàn.


Máu rỉ ra từ vết thương nơi trán.


Cả lớp mấy chục người chứng kiến cảnh đó, vậy mà không ai có ý định giúp đỡ.
Thậm chí, một số còn cố nhịn cười.


Bởi vì tất cả đều biết. đây là một cái bẫy được sắp đặt sẵn.


Thiên Lam ngồi choáng váng dưới đất, mãi mới lấy lại được chút sức lực.


Trong ánh mắt lạnh nhạt của những người xung quanh, cô chậm rãi đứng dậy, vịn lấy bàn để đỡ thân mình đau nhức.


Lảo đảo bước về góc cuối lớp. nơi duy nhất còn trống, nơi không ai muốn ngồi cạnh cô.


Không khí trong lớp nhanh chóng trở lại bình thường, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


Bàn ghế chen chúc, đông đúc.
Chỉ riêng chỗ của cô... trơ trọi, lạnh lẽo.


Qua đôi mắt mơ hồ, Thiên Lam thấy một bóng người bước vào lớp.


Bóng dáng ấy, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.


Ngay khi người đó xuất hiện, bầu không khí trong lớp lập tức náo động.


“Chào các bạn. Tôi là Trình Dục, được trường mời về giảng dạy chuyên đề y học trong vòng một tháng.”


Giọng anh vang lên, rõ ràng, trầm ổn.


Thiên Lam ngẩn ngơ.


Không, cô không nghe nhầm.
Đúng là... Trình Dục!


Hai mắt cô bất giác đỏ ửng.


Lớp học hôm nay toàn nữ sinh, mà trong mắt các cô gái ấy, sự xuất hiện của anh chẳng khác nào một cơn lốc xoáy.


Ai nấy đều chăm chú nhìn anh, thậm chí quên mất cả việc nghe giảng.


Trình Dục thong thả bước đi, vừa giảng vừa tiến về phía cuối lớp.


Ánh mắt anh quét qua từng gương mặt, cuối cùng dừng lại trên người cô gái nhỏ đang ngồi im thin thít trong góc.


Thiên Lam, vì căng thẳng, vô thức cúi gằm mặt.


Nhưng dẫu có cúi thấp đến đâu, vết thương đỏ bầm trên trán cô vẫn đập thẳng vào tầm mắt anh.


Sắc mặt Trình Dục trầm xuống.


Anh chỉ tay lên màn hình:


“Trên màn hình là một số hình ảnh. Các bạn hãy tập trung quan sát.”


Cả lớp lúc này mới miễn cưỡng rời mắt khỏi anh, hướng lên bảng.


Nhân cơ hội đó, anh nghiêng người về phía cô, hạ giọng:


“Hết giờ, đến thư viện gặp tôi.”


Rồi anh thản nhiên tiếp tục bài giảng.


Tiết học kết thúc, không khí trong lớp tràn đầy tiếc nuối.


Thiên Lam nhanh chóng thu dọn sách vở, lặng lẽ rời khỏi lớp.


Cô vừa ra khỏi lớp, chuẩn bị xuống cầu thang, thì bắt gặp bóng dáng quen thuộc của anh ở phía trước.


“Thầy ơi...”


Một nữ sinh hớn hở chạy theo gọi anh.


Không may, cô bạn đó va mạnh vào Thiên Lam.


Mất đà, Thiên Lam trượt chân.


Không ai kéo cô lại.


Không ai kêu lên hốt hoảng.


Mọi người chỉ đứng trơ mắt nhìn cô lảo đảo, rồi ngã lăn từ bậc thang này xuống bậc thang khác...

NovelBum, 07/05/2025 10:51:07

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện