Ký Ức Không Tên - Chương 04

Ký Ức Không Tên

Chi Mèo 17/05/2025 22:00:42

Sau một hồi im lặng, ông thở dài, mở chiếc hòm thuốc ra, lấy ra một túi vải nhỏ. Bên trong là vài loại thảo dược khô, cùng mấy lá phù chú vàng đã được vẽ sẵn.


“Trong ngôi nhà này… đang tồn tại một thứ gì đó không thuộc về dương gian.” – Ông hạ giọng, như thể sợ bị ai nghe thấy – “Ta cảm nhận được luồng khí vô cùng kỳ quái.”


Tôi siết chặt tay, cố gắng lấy hết dũng khí để hỏi: “Ông Trương… ông từng gặp những… thực thể không nên tồn tại chưa?”


Ông lập tức xoay ánh mắt sắc như dao về phía tôi, giọng nghiêm lại: “Các cháu đã nhìn thấy gì?”


Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Ai cũng cúi đầu, ngập ngừng không dám nói.


Cuối cùng, anh tôi là người lên tiếng. Anh kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra liên quan đến Khải Lâm – từ bức ảnh kỳ lạ, những ký ức mâu thuẫn, cho tới chiếc ly “thừa ra” và tiếng gõ cửa ban nãy.


Nghe xong, sắc mặt ông Trương sầm lại.


Ông không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ từ trong túi vải, nhẹ nhàng xoay gương soi từng góc phòng.


“Thú vị thật…” – Ông lẩm bẩm – “Thật quá thú vị…”


Bác tôi sốt ruột hỏi: “Ông nhìn thấy gì vậy?”


Ông Trương chậm rãi trả lời: “Tôi thấy mười ba cái bóng.”


Chúng tôi chết lặng.


“Tính cả tôi thì trong nhà này chỉ có mười hai người,” – ông tiếp tục – “Nhưng cái bóng thứ mười ba… lại đang lẩn khuất.”


“Mà nó… không đứng trong vòng tròn của các cháu.”


Giọng ông đột ngột trầm xuống, từng chữ một như dao rạch vào lòng người: “Nó… đang đứng sau lưng mỗi người.”


Ngay giây phút ấy, da gà tôi nổi lên từng đợt.


Toàn thân cứng đờ.


“Ý ông là sao?” – Anh tôi run giọng – “Khải Lâm đứng sau lưng tất cả chúng tôi cùng lúc sao?”


Ông Trương không đáp, chỉ lấy từ hòm thuốc ra một chiếc la bàn cổ bằng đồng, đặt lên bàn trà giữa phòng.


Kim la bàn bắt đầu xoay vòng loạn xạ, nhanh đến mức phát chóng mặt, rồi đột ngột dừng lại ở một hướng kỳ lạ – không phải Bắc, cũng chẳng phải Nam.


“Chuyện này không còn nằm trong phạm trù bình thường nữa,” – ông vuốt chòm râu bạc, giọng nghiêm nghị – “Thứ các cháu gặp phải, trong đạo gia gọi là… ‘ký ức ký sinh’.”


Tôi lặp lại như người bị thôi miên: “Ký ức ký sinh…?”


“Đúng vậy.” – Ông gật đầu chậm rãi – “Những thực thể này vốn không có thân xác. Chúng ký sinh vào trí nhớ của con người. Bằng cách thao túng ký ức, chúng hấp thu năng lượng sống.”


“Lúc đầu, chúng chỉ là một khái niệm mơ hồ. Nhưng càng có nhiều người nhớ đến, chúng càng trở nên rõ nét. Càng được tin tưởng, chúng càng trở nên mạnh mẽ và chân thực.”


Chú ba lên tiếng, vẻ mặt đầy hoang mang: “Vậy tại sao mỗi người lại nhớ Khải Lâm theo một cách khác nhau?”
“Bởi vì nó vẫn chưa đủ mạnh,” – ông Trương từ tốn giải thích – “Nó chỉ mới đủ sức gieo vào mỗi người một hình ảnh riêng biệt, không hoàn chỉnh.”


“Nhưng nếu các cháu cứ tiếp tục tin rằng nó thực sự tồn tại, ký ức đó sẽ dần trở nên đồng nhất.”


“Và đến lúc ấy, nó sẽ không còn là một ảo ảnh nữa – mà trở thành điều có thật.”


Tôi hít sâu, rồi hỏi: “Vậy tại sao chỉ riêng cháu là hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về Khải Lâm?”


Ông Trương nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa điều gì đó khó diễn tả: “Có thể… cháu sinh ra đã có khả năng đặc biệt. Người xưa gọi là ‘âm dương nhãn’ – tức là có thể nhìn thấy hoặc cảm nhận được những thứ không thuộc về thế giới này. Những người như thế, đôi khi lại có sức đề kháng tự nhiên trước những thứ ký ức bị thao túng.”


Ông dừng lại, rồi nói thêm: “Cũng có thể… trong quá khứ, cháu từng trải qua một sự kiện đặc biệt nào đó, khiến trí óc cháu miễn nhiễm với dạng ký sinh trí nhớ như vậy.”


Tôi bỗng nhớ đến cơn sốt cao năm ấy. Mẹ từng nói tôi sốt tới bốn mươi độ, hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Sau khi tỉnh lại, tôi luôn có cảm giác thế giới xung quanh có gì đó đã thay đổi, nhưng không sao diễn tả được.


“Vậy… chúng ta nên làm gì tiếp theo?” – Bác tôi lên tiếng, giọng đầy lo lắng.


Ông Trương lấy từ túi vải ra vài lá bùa màu vàng, rút 乃út lông ra, bắt đầu viết lên từng lá những ký hiệu phức tạp.


“Trước mắt, phải ngưng ngay việc nhắc tới cái tên đó. Càng nói về nó, càng nghĩ tới nó, nó sẽ càng mạnh lên.”


“Ta sẽ tạm thời dán bùa trấn tà ở bốn góc ngôi nhà, phong tỏa không gian này, không để nó tiếp tục xâm nhập.”


“Còn về lâu dài thì sao?” – Anh tôi hỏi, trong giọng đã có phần sốt ruột.


“Phải tìm được gốc rễ của nó,” – ông Trương nói chậm rãi – “Thứ này không tự nhiên mà sinh ra. Nó luôn có một điểm khởi phát – có thể là một món đồ vật, một nơi chốn, hoặc… một người từng thật sự tồn tại.”


“Tìm được nơi bắt đầu, ta mới có thể hóa giải hoàn toàn.”


Nghe đến đây, trong đầu tôi vụt lóe lên hình ảnh tấm ảnh cũ trên gác mái.


“Ông Trương!” – Tôi kêu lên – “Cháu có tìm thấy một bức ảnh chụp cùng Khải Lâm trên gác. Nhưng kỳ lạ là, trong ảnh người đó lại có thể biến mất.”


Mắt ông Trương sáng lên: “Dẫn ta lên xem ngay.”


Tôi vội đưa ông lên gác mái, nơi tôi đã tìm thấy bức ảnh. Tấm ảnh vẫn ở đó, nhưng giờ chỉ còn mình tôi trong khuôn hình, không có bất kỳ ai bên cạnh.


Ông Trương cầm lấy bức ảnh, chăm chú quan sát. Gương mặt ông thoáng cau lại.


“Quả nhiên là rất thú vị…” – ông lẩm bẩm.


Ông lấy ra một lọ chất lỏng nhỏ từ túi vải, nhỏ vài giọt lên bề mặt bức ảnh.


Lạ thay, hình ảnh trong ảnh bắt đầu nhòe đi. Một bóng người dần dần hiện ra bên cạnh tôi – mờ nhạt, không rõ đường nét, như thể là sự chồng lấp của nhiều khuôn mặt khác nhau.


“Chính là đây,” – ông Trương khẽ nói – “Đây là điểm khởi đầu. Nhưng tình hình phức tạp hơn ta tưởng…”


“Không chỉ là một ký ức ký sinh đơn lẻ… mà là…”


Lời ông còn chưa dứt, một cơn gió mạnh bất ngờ ập vào từ khung cửa sổ gác mái.


Cửa bật tung, gió long lộng cuốn phăng bức ảnh khỏi tay ông Trương, rơi lật phật xuống sàn.


Chúng tôi cúi xuống nhặt. Và lúc này, trong bức ảnh, không còn là một bóng mờ nữa.


Mà là hình ảnh rõ ràng của một chàng trai trẻ, đeo kính gọng đen, đang mỉm cười dịu dàng, đứng sát bên tôi.


“Không hay rồi…” – ông Trương thốt lên, giọng căng như dây đàn – “Nó đang phản kháng. Nó không muốn chúng ta nhìn thấy sự thật.”


Đúng lúc ấy, bên dưới vang lên tiếng hét thất thanh.


Chúng tôi lập tức lao xuống cầu thang.


Tất cả mọi người trong nhà đều đã tụ lại giữa phòng khách, ánh mắt dồn về phía cửa chính, gương mặt trắng bệch như không còn giọt máu.


Cánh cửa đang mở hé.


Và ngay phía trước ngưỡng cửa… là một người đàn ông trẻ.


Chính là người trong bức ảnh.


Anh ta mỉm cười, dáng vẻ bình thản đến lạ lùng: “Chào mọi người. Xin lỗi vì em đến muộn.”


Ông Trương ngay lập tức bước lên, chắn trước mặt chúng tôi, rút la bàn từ trong túi vải, đưa về phía người lạ mặt.


“Ngươi là ai?” – Ông nghiêm giọng hỏi, giọng không hề dao động.


Người kia nhíu mày, vẻ mặt có chút bối rối: “Cháu là Khải Lâm mà. Cháu là anh họ của Tâm Chi…”


“Không. Ngươi không phải.” – Ông Trương cứng rắn lắc đầu – “Ngươi chưa từng tồn tại.”


Nét mặt người kia khựng lại.


Nụ cười dần méo mó, ánh mắt trở nên tối sầm.


“Ông sai rồi… lão già…” – Giọng nói của hắn trầm xuống, lạnh lẽo như gió rừng khuya – “Tôi tồn tại… bởi vì họ vẫn còn nhớ đến tôi.”


“Chỉ cần có một người tin rằng tôi là thật… tôi sẽ mãi mãi không biến mất.”


Tôi bước lên một bước, tim đập loạn trong long ng**, lấy hết can đảm hỏi: “Nếu vậy, tại sao hình dạng của anh lại thay đổi không ngừng? Tại sao không ai biết rõ anh là người nhà ai?”


Người đàn ông quay phắt sang nhìn tôi. Ánh mắt hắn như có lửa.


“Bởi vì tôi có thể là bất kỳ ai.”


“Tôi có thể trở thành người thân mà các người khao khát, người bạn mà các người từng đánh mất, hay kẻ mà các người cần để lấp đầy khoảng trống trong trái tim.”


“Tôi chính là mảnh ghép mà các người thiếu hụt trong ký ức.”


Ông Trương trừng mắt nhìn hắn: “Vậy rốt cuộc, ngươi muốn gì?”


Người đàn ông nở nụ cười đầy bi ai, giọng nói trầm lặng như tiếng thở dài vọng lại từ quá khứ xa xăm:


“Tôi chỉ muốn… được nhớ đến.”


“Bởi vì… bị lãng quên… là điều đáng sợ nhất.”

NovelBum, 17/05/2025 22:00:42

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện