Ký Ức Không Tên - Chương 07

Ký Ức Không Tên

Chi Mèo 17/05/2025 22:02:14

Có một nỗi đau âm ỉ mà ít ai đủ can đảm gọi tên: đó là khi một người từng tồn tại – từng sống, từng cười, từng hiện diện trong ký ức của ta – dần dần bị xóa mờ, cho đến khi… ngay cả gương mặt họ cũng không còn ai nhớ rõ.


Chuyện của Khải Lâm không phải là một câu chuyện ma đơn thuần, cũng không chỉ là một hiện tượng siêu nhiên khiến người ta rùng mình.


Đó là một bi kịch.


Một bi kịch của ký ức, của sự chối bỏ, của vết thương tâm lý tập thể mà cả một gia đình đã vô thức chôn sâu chỉ để tránh đối diện với sự thật.


Người thanh niên ấy từng đến, từng ăn Tết cùng gia đình, từng cười đùa giữa mùa tuyết trắng, từng bước chân ra hồ nước vì một niềm tò mò tuổi trẻ – và rồi… không bao giờ quay về nữa.


Vì cảm giác tội lỗi quá nặng nề, họ chọn cách im lặng.


Vì nỗi đau quá lớn, họ chọn cách quên.


Không có tang lễ long trọng, không có tấm bia ghi tên. Chỉ có một khoảng trống mênh ௱oЛƓ trong trí nhớ tập thể, nơi mà cái tên “Khải Lâm” đã từng hiện hữu – và rồi bị cắt bỏ, như chưa từng tồn tại.


Nhưng điều kỳ lạ là, ký ức không bao giờ biến mất hoàn toàn.


Nó có thể bị vùi lấp, có thể bị đè nén, có thể bị Ϧóþ méo… nhưng nó vẫn sống. Âm thầm, dai dẳng, như một hạt giống chờ được đánh thức.


Và đôi khi, chỉ cần một mồi lửa rất nhỏ – như một tấm ảnh cũ tình cờ được tìm thấy – ký ức ấy sẽ trỗi dậy.


Dữ dội.


Không thương tiếc.


Câu chuyện này khiến ta phải đặt lại câu hỏi: chúng ta đã quên bao nhiêu điều từng quan trọng? Chúng ta đã cố tình đẩy bao nhiêu người ra khỏi ký ức chỉ vì không muốn đối mặt?


Chúng ta đã từng bao giờ lặng lẽ cất giấu một nỗi ân hận?


Hay từng làm tổn thương ai đó rồi giả vờ như không có gì xảy ra… cho đến khi chính mình cũng tin là thật?


Khải Lâm quay trở lại không phải để dọa nạt, không phải để ám ảnh hay trả thù. Thứ duy nhất anh ấy mong cầu… chỉ là được nhớ đến.


Được thừa nhận rằng mình từng tồn tại.


Từng là một phần của nơi này.


Từng được yêu thương.


Từng là một con người thật sự – chứ không phải một ảo ảnh chắp vá bởi trí tưởng tượng, sự hối hận, hay nỗi day dứt.


Và chỉ khi tất cả mọi người đồng loạt nhớ lại – không phải bằng sợ hãi, mà bằng sự chấp nhận chân thành – thì Khải Lâm mới có thể mỉm cười rời đi.


Nhẹ nhàng.


Thanh thản.


Không oán giận.


Không vướng bận.


Chúng ta thường nghĩ rằng sự lãng quên là điều tự nhiên – rằng thời gian rồi sẽ cuốn trôi tất cả.


Nhưng đôi khi, thứ thực sự giúp con người chữa lành lại không phải là thời gian.


Mà là ký ức.


Ký ức – nếu được đối diện một cách chân thành – chính là cây cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, giữa người đã khuất và người còn sống, giữa lỗi lầm và sự tha thứ.


Nếu bạn đang nghe đến đây, có lẽ đâu đó trong lòng bạn cũng từng có một người như Khải Lâm.


Một người mà bạn đã vô tình để vuột khỏi đời mình.


Một người mà bạn từng thương, từng quý, từng gần gũi – nhưng giờ khi nhìn lại, bạn không còn nhớ rõ giọng nói, khuôn mặt, hay thậm chí là tên của họ.


Không phải vì bạn không muốn nhớ.


Mà vì… bạn sợ.


Sợ đối mặt với sự mất mát.


Sợ gánh lấy trách nhiệm.


Sợ rằng nếu nhớ lại, mình sẽ không thể tha thứ – cho người đó, hoặc cho chính mình.


Nhưng bạn biết không? Tha thứ không đồng nghĩa với việc biện minh. Nhớ lại không có nghĩa là làm sống lại nỗi đau.


Đôi khi, nhớ lại chỉ đơn giản là… một cách để tiễn biệt ai đó một lần cho trọn vẹn.


Một lời xin lỗi được nói muộn còn hơn không bao giờ được nói.


Một nén hương được thắp muộn còn hơn một đời không hề được tưởng niệm.


Một cái tên, nếu còn được nhắc đến – thì người ấy vẫn còn ở lại.


Không phải như một bóng ma.


Mà như một phần ký ức sống động, một bài học, một kỷ niệm.


Nếu bạn đang nghe câu chuyện này trong không gian yên tĩnh của riêng mình – hãy nhắm mắt lại một lúc.


Hãy thử nhớ về một ai đó từng lặng lẽ rời khỏi cuộc đời bạn.


Có thể là một người thân đã khuất.


Một người bạn cũ từng thân thiết.


Hay một người đã từng yêu bạn rất nhiều nhưng vì một lý do nào đó, bạn đã chọn quên họ đi.


Nếu bạn còn nhớ họ… hãy gọi tên họ trong lòng.


Chỉ một lần thôi cũng được.


Bởi vì đôi khi, tất cả những gì một linh hồn cần… chỉ là được nhớ đến.


Và nếu bạn tin rằng câu chuyện này đã chạm đến một nơi nào đó sâu thẳm trong tim mình…


Nếu bạn cũng từng rùng mình vì một ký ức mơ hồ nào đó bỗng nhiên ùa về…


Hãy chia sẻ câu chuyện này với người mà bạn nghĩ cũng cần được nhắc nhở.


Đừng để những ký ức đẹp ngủ quên.


Đừng để những lời chưa nói mãi mãi không được thốt ra.


Và nếu bạn từng trải qua một điều gì đó tương tự, đừng ngần ngại để lại bình luận bên dưới. Mỗi ký ức được kể lại, là một lời tưởng niệm. Mỗi lời nhắn được viết ra, là một bông hoa đặt lên mặt hồ ký ức.


Cảm ơn bạn đã kiên nhẫn lắng nghe đến tận cuối câu chuyện này.


Hẹn gặp lại bạn ở những câu chuyện tiếp theo – nơi mà ta cùng nhau không chỉ kể, mà còn nhớ.

NovelBum, 17/05/2025 22:02:14

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện