Yêu Khương Nhiễm là một sự tình cờ. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là vào mùa đông năm nhất đại học.
Một trận tuyết lớn vừa phủ trắng khuôn viên trường, đẹp như một giấc mơ. Khi tôi đến câu lạc bộ, bắt gặp Khương Nhiễm mặc chiếc áo phao màu hồng phấn, đang cố gắng bê một chồng tài liệu tuyên truyền dày cộp. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của cô ấy ửng hồng vì gắng sức, trên sống mũi lấm tấm những giọt mồ hôi li ti.
Thấy tôi, cô ấy nở nụ cười ngại ngùng, hàm răng trắng bóng:
"Bạn học này, bạn có thể giúp mình mang một phần đến phòng sinh hoạt được không? Nó hơi nặng..."
Làm sao để miêu tả nụ cười ấy đây... Nó giống như một nhành hoa nở rộ dưới ánh nắng ấm áp của mùa đông.
Tôi không nên rung động.
Bởi tôi đã có bạn gái rồi, cô ấy tên là Tần Mộng Nhu, dù không học cùng trường đại học. Nhưng đêm sau kỳ thi đại học, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả, vượt qua ranh giới cuối cùng của tình yêu.
Tôi không thể phụ lòng cô gái ấy – người trong tim và ánh mắt chỉ có mình tôi. Nhưng tôi vẫn rất muốn làm quen với cô gái đang đứng trước mặt. Tôi nhận lấy phần lớn số tài liệu từ tay cô ấy.
"Chào cậu, tôi tên là Kỷ Hoài Kha."
Cô ấy mỉm cười cảm ơn tôi, dịu dàng đáp:
"Chào bạn học Kỷ, tôi là Khương Nhiễm."
Tôi đã phải lòng Khương Nhiễm. Thật sự thích cô ấy.
Tôi tự nhủ: Dù sao trường của Mộng Nhu cũng cách đây gần nghìn cây số, cho dù tôi có đến với Khương Nhiễm thì cô ấy cũng chẳng thể biết được.
Thế nhưng, tôi vẫn chần chừ. Dù sao thì Tần Mộng Nhu cũng là mối tình đầu của tôi.
Tôi không dễ dàng dứt bỏ. Đúng lúc ấy, Tần Mộng Nhu bất ngờ nhắn tin chia tay.
Cô ấy nói rằng đã phải lòng một anh khóa trên ở trường, hai người chính thức yêu nhau vào dịp Giáng sinh. Cô không muốn lừa dối tôi, cũng không muốn phản bội anh ấy bằng việc "bắt cá hai tay".
Thực lòng, việc Tần Mộng Nhu chủ động chia tay khiến tôi thấy nhẹ nhõm, như vậy tôi đỡ cảm thấy áy náy.
Dù vậy, lòng tự trọng của một thằng đàn ông vẫn khiến tôi không vượt qua được nỗi đau bị bỏ rơi. Đến nỗi sau này, khi tôi đã kết hôn, cô ấy đến tìm tôi "ôn lại chuyện cũ", tôi đã không giữ được mình, ngã vào vòng tay cô ấy.
Tôi theo đuổi Khương Nhiễm suốt một năm, từ mùa đông năm nhất đến mùa đông năm hai.
Cuối cùng, cô ấy cũng đồng ý.
Lúc đó, tôi chỉ có một mong muốn duy nhất: yêu thương và trân trọng cô ấy thật nhiều. Cô ấy xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trên đời.
Cô ấy tốt đến mức luôn quan tâm đến lòng tự trọng của tôi. Khi yêu nhau, cô kiên quyết chia đôi mọi khoản chi tiêu, nhưng lại lén nạp tiền vào thẻ ăn của tôi. Cô còn tinh ý mua sắm quần áo cho tôi đủ cả bốn mùa. Dù gia cảnh tôi bình thường, cô ấy chưa từng chê bai mà còn quyết tâm lấy tôi.
Cô ấy đồng cam cộng khổ cùng tôi gây dựng sự nghiệp. Thậm chí, ba trăm triệu tiền vốn khởi nghiệp cũng là do bố cô ấy “cho mượn”.
Vậy mà, cuối cùng tôi vẫn phụ lòng cô ấy.
Tần Mộng Nhu quay trở lại cuộc đời tôi khoảng nửa năm sau khi tôi và Khương Nhiễm kết hôn.
Lúc đó, cô ấy vừa ly hôn. Nghe nói chồng cũ vừa vũ phu, lại không chung thủy. Cô ấy không muốn về quê chịu điều tiếng, nên đến Giang Thành tìm tôi.
Tối hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều rượu. Cô ấy vừa khóc vừa ôm lấy tôi, nói rằng từ nay chỉ còn lại một mình tôi, nói rằng cô ấy đã sai khi chia tay năm xưa.
Tôi đẩy cô ấy ra, lạnh lùng nói: “Anh đã kết hôn rồi, và anh rất yêu vợ mình.”
Tần Mộng Nhu nước mắt lưng tròng:
“Anh cưới ai em không quan tâm. Chỉ cần trong lòng anh còn một chút chỗ cho em là em mãn nguyện rồi. Em không ngại làm người đứng sau.”
Cô ấy nhắc lại đêm tốt nghiệp năm đó, những kỷ niệm trên bãi cỏ mềm ở Đào Hoa Pha, rồi bất ngờ hôn tôi.
Tôi định đẩy cô ấy ra lần nữa. Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh ngây thơ, dịu dàng của cô ấy thời trung học. Tôi không còn giữ được lý trí, ôm chặt lấy cô ấy.
Hai tháng sau, Tần Mộng Nhu báo rằng cô đã mang thai. Cô nói chỉ cần tôi cho cô một căn nhà, cô sẽ âm thầm nuôi con, không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi và Khương Nhiễm.
Nhưng… đó là con của tôi. Làm sao tôi có thể để mẹ con họ chịu thiệt thòi?
Khi ấy, sự nghiệp của tôi mới bắt đầu, công ty vẫn chưa có lãi.
Để tránh Khương Nhiễm nghi ngờ, tôi không dám động đến tài sản của mình. Tôi bàn bạc với bố mẹ, để họ sang tên căn nhà ở quê cho Tần Mộng Nhu.
Tôi và Tần Mộng Nhu vốn quen biết từ lâu. Trước đây, bố mẹ tôi biết chúng tôi yêu sớm nên rất ủng hộ.
Sau này, vì thấy gia đình Khương Nhiễm giàu có, có thể giúp tôi phát triển, nên họ mới tỏ ra ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Tôi hiểu rõ tâm lý của bố mẹ mình. Nhưng để tránh mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu, hơn nữa bố mẹ tôi cũng sẵn lòng nhún nhường để lấy lòng Khương Nhiễm, nên tôi không muốn nói thêm điều gì.
Con người sống trên đời, ai mà chẳng có chút toan tính?
Khi biết tin Mộng Nhu mang thai con tôi, mẹ rất vui mừng. Bà không trách mắng mà lập tức sang tên căn nhà ở quê cho cô ấy.
Bà nói, đó là cháu đích tôn của mình, bà có thể chịu thiệt, nhưng nhất định không để Mộng Nhu phải khổ.
Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng không chỉ có một căn nhà. Sau khi kết hôn, Khương Nhiễm đã mua tặng họ một căn hộ ba phòng ngủ ở Giang Thành, bố mẹ tôi cũng dự tính chuyển đến đó sinh sống.
Mỗi khi nhớ lại những chuyện này, tôi đều cảm thấy xấu hổ. Trong lòng ngột ngạt, khó mà đối mặt với hai người phụ nữ yêu tôi thật lòng. Nhưng sâu trong tim, tôi lại thấy có lỗi với Mộng Nhu nhiều hơn.
Tôi dành tình cảm cho Khương Nhiễm – người luôn bên tôi, người có danh phận làm vợ. Vì vậy, tôi cố bù đắp cho Mộng Nhu bằng vật chất.
Công ty ngày càng làm ăn khấm khá, tiền bạc trong tay tôi cũng nhiều lên. Nhưng Khương Nhiễm chưa bao giờ hỏi han việc tôi sử dụng tiền thế nào. Cô ấy tin tưởng tôi tuyệt đối.
Tôi mua sắm rất nhiều quần áo, trang sức đắt tiền cho Tần Mộng Nhu, mỗi tháng đều đưa cho cô ấy một khoản tiền tiêu vặt lớn.
Sợ Khương Nhiễm nghi ngờ, tôi nghĩ đủ lý do để lấp liếm. Ví dụ, tôi sẽ nói rằng những món đồ đó là quà tặng bạn gái của khách hàng. Tôi nghĩ, cô ấy sẽ không đến mức đi chất vấn đối tác của mình.
Nhưng hóa ra tôi đã lo xa. Khương Nhiễm hầu như chưa bao giờ kiểm tra tài khoản riêng của tôi. Ngay cả tài khoản chung của hai vợ chồng, cô ấy cũng rất ít sử dụng, gần như chỉ tiêu tiền của chính mình.
Điều này càng khiến tôi lún sâu hơn. Tôi lấy danh nghĩa của bố mẹ để mua một căn biệt thự ở khu đô thị Thúy Đình – cách nhà chúng tôi khoảng ba cây số. Vì con gái tôi sắp đến tuổi đi mẫu giáo, tôi không thể để con học trường huyện được.
Tôi còn giới thiệu Tần Mộng Nhu vào làm giám đốc hành chính ở công ty của một người bạn. Bạn tôi trả lương cho cô ấy năm vạn tệ mỗi tháng, còn tôi thì âm thầm bù thêm bốn vạn.
Khương Nhiễm mang thai vào năm thứ ba sau khi chúng tôi kết hôn – cũng là một năm trước khi tôi biết mình mắc ung thư phổi giai đoạn cuối. Khi ấy, cả tôi và cô ấy đều vô cùng hạnh phúc. Bố mẹ hai bên cũng mừng rỡ khôn xiết.
Nhưng tôi không ngờ, Tần Mộng Nhu lại dẫn con gái đến tận nhà tìm tôi. Tôi hoảng loạn. Từ trước đến nay, cô ấy chưa bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Tần Mộng Nhu vừa khóc vừa trách móc, hỏi tôi có phải sau khi con của Khương Nhiễm ra đời thì tôi sẽ bỏ rơi mẹ con cô ấy không.
Cô nói mẹ tôi vẫn hay thở dài trước mặt cô, rằng giá như Khương Nhiễm sinh con trai thì tốt biết mấy, nhà họ Kỷ sẽ có người nối dõi, công ty tôi cũng có người kế nghiệp.
Tôi vội vàng an ủi cô ấy, chỉ mong cô sớm rời khỏi nhà. Tôi không để ý rằng con gái đã lẻn vào bếp từ lúc nào. Tôi nghĩ đơn thuần đó là một đứa trẻ hiếu động, đi loanh quanh nghịch ngợm.
Mãi đến tối, khi Khương Nhiễm vào bếp lấy nước thì bất ngờ trượt chân ngã, tôi mới nhận ra sàn nhà toàn dầu ăn. Tôi giật mình. Lúc này mới hiểu, có lẽ là Tần Mộng Nhu đã xúi con bé làm vậy.
Nhưng con tôi mới bốn tuổi. Con bé chỉ là một đứa trẻ, sao hiểu được hậu quả của việc mình làm?
Tôi không thể để Khương Nhiễm biết được sự tồn tại của mẹ con họ. Nếu không, hôn nhân của chúng tôi sẽ không còn giữ được.
Cuối cùng, tôi chọn cách nhận hết trách nhiệm.
Đứa bé không giữ được. Bác sĩ nói, đó là một bé trai. Điều khiến tôi đau đớn hơn là: Khương Nhiễm có thể sẽ không bao giờ mang thai được nữa.
Tôi quỳ sụp xuống trước cô ấy, không ngừng tự trách. Lúc ấy, ngoài việc tự ђàภђ ђạ bản thân, tôi nào còn dũng khí cầu xin sự tha thứ?
Có lẽ, đó là sự trừng phạt của ông trời. Đúng vào ngày dự sinh của đứa bé, tôi nhận được chẩn đoán: ung thư phổi giai đoạn cuối.
Tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Ban đầu, Khương Nhiễm lạnh nhạt, trách móc tôi. Nhưng khi biết tôi mắc bệnh, cô khóc sưng cả mắt, không còn nhắc đến chuyện đứa bé, chỉ tất bật đưa tôi đi chữa trị khắp nơi.
Cuối cùng, nhờ người bạn cũ của bố cô giới thiệu, chúng tôi tìm đến một vị lão trung y nổi tiếng ở kinh thành.
Vị lão y đã ngưng khám từ lâu. Nhưng nhờ sự tha thiết của bố Khương Nhiễm và người bạn kia, cuối cùng cụ mới đồng ý chữa cho tôi.
Ban đầu chúng tôi chỉ hy vọng có thể kéo dài sự sống. Không ngờ bệnh tình thật sự được kiểm soát.
Chỉ có điều… Khương Nhiễm vì tôi mà vất vả rất nhiều. Ngày ngày cô ấy dậy từ bốn, năm giờ sáng để sắc thuốc, lại còn đổi món tẩm bổ liên tục.
Nhiều lần tôi nghĩ, giá như lúc đó tôi có thể dừng lại trước vực thẳm thì tốt biết mấy. Tôi đã thú nhận với cô mọi lỗi lầm, quỳ gối xin tha thứ.
Nhưng… tôi vẫn tiếp tục sai.
Không rõ là do bệnh tật khiến tâm lý thay đổi, hay vì cảm giác day dứt, mà mỗi lần nhìn thấy con gái, tôi lại thấy xót xa.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian cho con bé, thường xuyên đưa đón nó đi học. Tôi nghĩ, sau này, khi nhớ về bố, con bé sẽ nhớ đến những khoảnh khắc yêu thương đó?
Tần Mộng Nhu không giống Khương Nhiễm. Cô ấy yếu đuối, không có lập trường, lại sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Nếu cô ấy đưa con về quê, chắc chắn mẹ và anh trai cô sẽ không chấp nhận.
Tôi phải lo liệu ổn thỏa cho mẹ con họ. Vì vậy, tôi âm thầm rút vốn công ty, chuyển dần tiền thành vàng và tiền mặt.
Tôi muốn sau khi mình ra đi, tài sản sẽ chia cho bố mẹ và hai mẹ con Mộng Nhu.
Còn Khương Nhiễm – cô ấy có gia đình giàu có, có bố mẹ yêu thương. Dù không có tôi, cô vẫn sẽ sống tốt.
Chính tôi đã đẩy mọi chuyện vào ngõ cụt.
Tôi đã lợi dụng tình yêu và sự tin tưởng của Khương Nhiễm, không kiêng nể gì mà chà đạp lên tất cả. Vậy nên, khi cô ấy phản kháng lại, đó là điều hoàn toàn dễ hiểu.
Cô ấy vốn là người lý trí, quyết đoán. Những gì cô làm với tôi, xem như đã quá nhân nhượng.
Chỉ là… tôi vẫn còn lo cho hai mẹ con Mộng Nhu. Nhất là khi biết, rất có thể cô ấy lại đang mang thai.
Haiz...
Giá như có thể làm lại từ đầu.
Ba năm sau khi ૮ɦếƭ, tôi vẫn còn lưu lại nơi này.
Tôi nhìn thấy Mộng Nhu cùng bố mẹ trở về quê. Cô ấy bỏ lại hai đứa con cho ông bà, rồi đi lấy một người đàn ông đã từng đổ vỡ.
Tôi nhìn thấy Khương Nhiễm có bạn trai mới, rồi kết hôn với anh ta. Anh ấy cao ráo, ưa nhìn hơn tôi, bố mẹ anh ấy nhìn qua đã biết là người có học, nói năng chừng mực, đối xử với Khương Nhiễm rất chân thành.
Khương Nhiễm càng ngày càng xinh đẹp. Cô ấy có da có thịt hơn, không còn tất bật chăm sóc một người bệnh như tôi nữa. Cô ấy tràn đầy sức sống.
Người đàn ông ấy nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy trân trọng.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta – thấy bụng Khương Nhiễm hơi nhô lên.
Cô ấy… đã mang thai sao?
Khương Nhiễm nhìn người đàn ông, ánh mắt dịu dàng:
"Em đã nói là có thể tự đi khám được rồi mà, anh cứ lo công việc đi, em không sao đâu."
"Không được. Mọi việc đều không quan trọng bằng em."
Ánh mắt ấy, cô từng dành cho tôi.
Nhưng khi tôi rời khỏi thế gian, ánh mắt cô nhìn tôi chỉ còn sự chán ghét và lạnh lẽo.
Tôi cứ nghĩ, dù có oán hận, thì ít ra cô vẫn còn lưu giữ tôi trong lòng.
Thế mà… cô lại quên tôi rất nhanh, sống một cuộc sống mới – vui vẻ, rạng rỡ và hạnh phúc.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.