Anh ta gọi tên tôi không dưới ba lần, như đang cố bám víu một chút cảm giác thân thuộc.
“Hôm nay anh đi tiếp khách… uống hơi nhiều, đau đầu quá. Trà giải rượu em nấu trước đây có tác dụng rất tốt. Em có thể nấu cho anh thêm một bát nữa không?
Với cả… hôm nay Thiên Kỳ ở trường đánh nhau với bạn. Đầu chảy máu, mặt thì sưng.
Anh đã mắng cho nó một trận rồi. Giờ nó ngồi lì, không chịu tắm rửa, cũng không chịu ngủ. Em về xem nó giúp anh được không?”
Tôi thật sự tưởng mình nghe nhầm. Phải nhìn lại màn hình điện thoại xem có đúng là Vệ Trạch không. Tức đến nghẹn họng.
Tôi đợi anh ta nói hết.
Và khi tiếng anh dứt hẳn, cơn giận trong tôi đã tích tụ đến ngưỡng bùng nổ.
“Vệ Trạch, anh có bị vấn đề thần kinh không đấy?
Anh đau đầu là việc của anh. Không có trà thì tự đi mua thuốc giải rượu. Gọi trợ lý, nhờ bạn gái mới, hay tốt nhất là nhờ mẹ anh nấu. Việc đó đâu có liên quan gì đến tôi?
Con anh đánh nhau, điều đầu tiên cần làm là tìm hiểu lý do, sau đó mới nghĩ đến chuyện dạy dỗ, điều chỉnh. Anh thì làm gì? Chưa biết chuyện ra sao đã quát tháo, đổ lỗi. Nó giận là điều dễ hiểu.
Chuyện đó là lỗi của anh, anh định đẩy qua cho tôi gánh chắc? Anh tưởng tôi là thùng rác hứng hết rối ren trong nhà anh à?
Còn chuyện mẹ anh nói tôi là người giúp việc… Anh tin luôn lời đó đúng không?
Phục vụ miễn phí cho hai cha con nhà anh đến hết đời à?
Tôi nhắc lại cho rõ: chúng ta đã ly hôn. Anh gọi kiểu này là vượt giới hạn rồi. Anh hiểu chứ?”
Tôi nói liền một hơi không ngắt quãng. Sau đó dứt khoát cúp máy.
Vì sợ anh ta lại phát rồ lên gọi nữa, tôi lập tức chặn số, chặn luôn cả tin nhắn, lẫn mọi kênh liên lạc có thể.
Những ngày gần đây, hành trình mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần, khiến tôi gần như kiệt quệ. Vừa mới ngả lưng được một lúc để nghỉ ngơi, đến nửa đêm, lại bị đánh thức bởi một cuộc gọi từ số lạ…
Tôi cố nén cơn buồn ngủ, gượng dậy bắt máy. Vừa nghe tiếng nói đầu dây bên kia, tôi lập tức nhận ra đó là Vệ Thiên Kỳ.
“Mẹ ơi… sao mẹ không còn quan tâm đến con nữa? Dạo này cô giáo hay mắng con. Mấy bạn trong lớp thì trêu chọc vì con mặc áo ngược, áo bẩn. Họ bảo con trông giống như một đứa không có mẹ… Trước đây mẹ luôn giúp con, còn bây giờ, mẹ không ở nhà, ba cũng chẳng để ý gì đến con…”
Tiếng nói non nớt, nửa đêm nửa hôm vang lên từ một đứa trẻ tưởng chừng sẽ khiến người làm mẹ như tôi mềm lòng. Nhưng không hiểu sao, lúc đó, tôi lại như bị giáng một đòn — máu nóng dồn lên tận óc.
Tôi bật dậy, gằn từng tiếng trong cơn giận đang sôi sùng sục:
“Vệ Thiên Kỳ, bạn con nói đúng đấy — bây giờ con chẳng còn mẹ nữa!
Trước đây mẹ yêu thương con hết mực, nâng niu con như trứng mỏng. Mẹ suýt mất mạng khi sinh con vì xuất huyết, con biết không? Vậy mà rồi sao? Con có bao giờ coi mẹ là mẹ đâu. Trong mắt con, mẹ chỉ là người giúp việc trong nhà!
Lần trước mẹ đã nhịn con. Mẹ ngất đi, nằm bất động dưới sàn nhà lạnh buốt, gọi con nhờ gọi ba, mà con vẫn thản nhiên ngồi xem tivi, không hề đoái hoài gì cả. Trước kia con thích gọi cho ba lắm mà, sao lúc đó lại không chịu gọi?”
Tôi hít một hơi thật sâu, cổ họng như thắt lại:
“Vệ Thiên Kỳ, mẹ nói cho con biết — từ giờ trở đi, mẹ sẽ không quan tâm con nữa. Mẹ không cần con nữa.”
Vừa dứt câu, tôi định cúp máy thì giọng của Vệ Thiên Kỳ vội vang lên, gấp gáp, luống cuống:
“Không phải con… là ba nói mẹ toàn giả vờ yếu đuối, nên con cũng tưởng… mẹ đang diễn thôi…”
Tôi nghe mà không biết nên khóc hay nên cười.
Đau đến mức nước mắt rơi mà vẫn bật ra tiếng cười chua chát.
Cha và con… cuối cùng cũng bắt đầu quay sang nghi ngờ, đổ lỗi cho nhau.
Nhưng tôi chẳng cảm thấy chút khoái trá nào cả.
Người ta nói, trẻ sinh ra trong gia đình quyền thế thường mang khí chất của gia tộc. Mà khí chất nhà họ Vệ — chính là sự lạnh lùng.
Không sai. Vệ Thiên Kỳ cũng thừa hưởng cái sự vô cảm đó một cách bản năng, như thể được gieo sẵn vào máu thịt.
Vậy thì, để tôi nhắc lại cho con nhớ.
“Vệ Thiên Kỳ, con quên rồi à? Mỗi lần con không muốn đi học, con lại giả vờ đau bụng. Vậy lúc đó mẹ đã làm gì?
Mẹ không cần biết thật hay giả, mẹ vẫn cúi xuống xoa bụng cho con, chỉ vì sợ con bị đau thật.”
“Vậy còn con? Hôm ấy mẹ nằm bất tỉnh dưới đất, con có nhìn mẹ lấy một lần không?”
Tôi hỏi mà cổ họng khô khốc, giọng khản đặc. Không cần chờ câu trả lời.
“Không có, đúng không?”
Bên kia im lặng. Vệ Thiên Kỳ nghẹn họng, không đáp nổi một lời.
Tôi giữ điện thoại thêm vài giây, rồi dứt khoát cúp máy.
Trái tim tôi… hoàn toàn nguội lạnh.
Tôi đưa tay sờ mặt, cảm nhận gò má đã ướt đẫm từ lúc nào không hay.
Tôi biết, với Vệ Trạch, tôi có thể đoạn tuyệt dễ dàng. Nhưng đối với đứa con tôi mang nặng đẻ đau mười tháng, tôi vẫn còn chút thương xót sâu trong lòng.
Chỉ là… sau khoảnh khắc ấy — tôi biết, tất cả đã bay theo gió.
Đây sẽ là lần cuối cùng.
Tôi tháo thẻ SIM ra, cắt đứt hoàn toàn mọi liên lạc với cha con nhà họ Vệ.
Sau hành trình mười ngày rong ruổi ở vùng Mạc Bắc cùng Thẩm Gia Khang, chúng tôi tiếp tục xuôi về phía Tây Nam. Gần như là đi dọc nửa đất nước — dừng chân, khám phá, ngắm cảnh suốt hơn một tháng trời.
Trong suốt chuyến đi ấy, anh luôn âm thầm chăm sóc tôi từng chút một. Không để tôi phải đeo ba lô, lúc tôi khát hay đói, luôn ưu tiên tôi trước. Trên những cung đường hiểm trở, bàn tay anh luôn sát bên, vững chãi mà chở che.
Anh giống như một quý ông đúng nghĩa. Làm những điều một người đàn ông tử tế nên làm — điều mà suốt bao năm sống bên Vệ Trạch, tôi chưa từng một lần được cảm nhận.
Cuối hành trình, Thẩm Gia Khang hỏi tôi:
“Em còn muốn đi đâu nữa không? Anh có thể đi cùng.”
Tôi nghĩ một lúc rồi lắc đầu, môi khẽ cong lên:
“Thế là đủ rồi.”
Rồi tôi đùa nhẹ:
“Thật ra đi du lịch cũng mệt đấy chứ.”
Anh cười, ánh mắt như hiểu rất rõ điều tôi muốn nói.
“Vậy em định làm gì tiếp theo?”
Tôi không ngần ngại đáp:
“Đi làm.”
Anh thoáng khựng lại, rồi gật đầu như thể vừa xác nhận điều gì đó rất quan trọng:
“Tìm lại giá trị bản thân qua công việc — là cách tốt nhất để bước ra khỏi vùng tối.”
Nói rồi, ánh mắt anh xa xăm. Một lần nữa, anh nhắc đến chủ đề mà suốt hành trình, anh từng đề cập nhiều lần…
“Thật ra, nếu không bị ràng buộc bởi hôn nhân… với năng lực của em, chắc chắn em đã có thể tiến rất xa trong sự nghiệp.”
Thẩm Gia Khang dừng lại một chút, ánh mắt chợt trở nên dịu dàng, như muốn nói thêm điều gì đó:
“Chúng ta…”
Tôi hiểu anh định nói gì, nhưng chỉ nhẹ nhàng cắt ngang:
“Thẩm Gia Khang, cảm ơn anh đã đi cùng em suốt hành trình này.
Chuyện của ngày hôm qua… em đã không thể giữ lại.
Còn ngày mai… em chưa dám nghĩ tới.
Hiện tại, em chỉ muốn ổn định lại cuộc đời mình.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.