Mẹ Ép Ly Hôn Khi Tôi Đang Mang Thai - Chương 02

Mẹ Ép Ly Hôn Khi Tôi Đang Mang Thai

Chi Mèo 17/05/2025 22:33:29

Bà ngoại với thím con từng nói: không cùng họ thì không thể một lòng. Hồi đó mẹ không tin, giờ thì thấy rồi – đúng là lời họ nói chẳng sai. Con đến chuyện nhỏ nhặt vậy cũng không chịu ra tay giúp mẹ.”


Tôi nhíu mày, bất lực xoa trán:


“Ba người các người, mỗi người một họ, vậy mà vẫn nắm tay nhau mà cùng một lòng được đó thôi?”


Giọng mẹ tôi rít lên:


“Con đang chế giễu mẹ đúng không? Người nhà họ Duệ các người coi thường mẹ không có học thức, không bằng cấp đúng không?


May mà con chỉ học được tới cái bằng đại học, chứ mà học lên tiến sĩ thì không biết còn coi trời bằng vung đến cỡ nào nữa!”


Càng nói, bà càng cảm thấy mình đáng thương, như thể là nạn nhân duy nhất trong cuộc đời.


“Thôi mẹ không dài dòng nữa. Để thằng em họ con... cố gắng 'chịu đựng' mà học Bắc Đại, thế được chưa?”


Tôi không thể nhịn được nữa.


“Mẹ, con nói hơi nặng mẹ đừng giận... Nhưng thằng cháu yêu quý của mẹ là thể loại gì vậy? Đến trường cấp ba còn phải bỏ tiền ra mới được học, thế mà mẹ lại muốn nó vào Bắc Đại?


Nó mà có vô được đó làm lao công, chắc người ta cũng chê nó lau không sạch! Nếu mẹ thật sự muốn giữ cái gọi là ‘hương hỏa’ nhà họ Trương, thì sớm bảo chú thím sinh thêm đứa khác đi là vừa.”


Nói xong, tôi không đợi mẹ phản ứng, lập tức tắt máy.


Tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nghĩ gì mà lại nhấc máy của bà ngay từ đầu, rõ ràng biết thế nào cũng chuốc bực vào thân. Kết quả, chẳng nghỉ được giấc trưa, còn phải nuốt cục tức to tướng vào lòng.


Tôi mở điện thoại nhắn cho em họ – Duệ Linh:


[Chuyện gì vậy? Đến mức bác gái phải cầm xẻng phang bà ấy, chẳng lẽ bà giới thiệu cho em một đứa ngốc trong làng à?]


Chưa đầy một giây sau, cuộc gọi video từ Duệ Linh hiện lên.


“Ngốc trong làng thì em đã không tức thế này. Dù gì người ta cũng chỉ hơi chậm, nhưng còn biết tránh mưa, biết ăn cơm, ít ra cũng hiểu phải đưa thức ăn vào miệng.”


Giọng nó nghèn nghẹn, nhưng sắc bén:


“Chị có biết mẹ chị vô lương tâm đến mức nào không?”


“Tới mức nào?” – Tôi ngồi dậy, chăm chú nghe.


Duệ Linh bật cười lạnh lùng:


“Bà ấy giới thiệu cho em... em trai của thím. Một người ngoài bốn mươi tuổi, thiểu năng, chưa từng lấy vợ.


Bà ấy bảo em nóng tính, sau này lấy ai cũng sẽ bị đánh, còn anh kia thì hiền lành, từ nhỏ đến lớn chưa từng động tay với ai, bố mẹ lại vừa mất, cưới về là em được làm chủ trong nhà.


Còn nói thêm, đó là hương hỏa duy nhất bên nhà chị dâu, nếu không phải vì là họ hàng thân thích thì mối tốt như vậy đời nào đến lượt em?”


Tôi lặng người mất một lúc. Rồi từ tốn nói:


“Bác gái em đúng là... làm ruộng cả đời mà cái xẻng cũng không biết vung cho chuẩn.


Lần sau để chị thay, tay chị chính xác lắm.”


Duệ Linh bật cười khúc khích, rồi nhẹ nhàng khuyên tôi:


“Chị đừng giận nữa, phải giữ tâm trạng vui vẻ cho em bé trong bụng chị chứ.


Mẹ em từng bảo, thai nhi cảm nhận được tâm trạng của mẹ.


Mẹ mà vui, thì con mới hạnh phúc được.”


Nhưng làm sao tôi có thể vui nổi, khi nghe xong những chuyện thế này chứ…


Duệ Linh vốn là cô gái trẻ trung, xinh đẹp, học hành giỏi giang lại rất tốt bụng. Đám con trai trong làng phải nói là mê mẩn nó đến mức, nếu xếp hàng thì cũng đủ vòng quanh làng ba lượt.


Vậy mà mẹ tôi lại nhẫn tâm giới thiệu cho nó một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, đầu óc không lành lặn. Bà ấy thật sự nghĩ cái gì trong đầu vậy?


Cho dù bà có ghét bác gái đến đâu đi nữa, thì cũng đâu thể tàn nhẫn đến mức lấy hạnh phúc cả đời người ta ra làm công cụ trả thù như thế?


Vài ngày sau, mẹ chồng tôi phải nhập viện vì huyết áp tăng đột ngột.


Tôi tức tốc lái xe đến bệnh viện. Vừa đến nơi, đã cảm nhận thấy rõ ràng không khí xung quanh có gì đó khác lạ. Ánh mắt người ta nhìn tôi có chút ái ngại, xen lẫn giễu cợt, lời ra tiếng vào cũng đầy ẩn ý mỉa mai.


Mẹ chồng vội vàng lên tiếng giải thích, sợ tôi hiểu lầm:


“Chuyện này... không liên quan đến con đâu.”


Tôi nhìn bà, rồi quay sang chồng, hỏi thẳng:


“Rốt cuộc là có chuyện gì?”


Chồng tôi lúng túng, tránh ánh mắt tôi, lắp ba lắp bắp mãi mới nặn ra được một câu:


“Không có gì nghiêm trọng đâu...”


Cuối cùng thì đồng nghiệp của mẹ chồng không kìm được nữa, bất chấp ánh mắt ngăn cản xung quanh, buột miệng nói thẳng:


“Chẳng phải tại mẹ cô đó sao, sáng sớm đã chạy thẳng đến cơ quan mẹ chồng cô, cứ nhất quyết đòi bà giúp cho bằng được.”


Tôi chết trân.


Mẹ chồng tôi làm bên cục dân chính, thì mẹ tôi có chuyện gì mà phải tìm đến tận nơi?


Tôi mở to mắt, giọng đầy ngờ vực:


“Chẳng lẽ bà ấy... muốn xin cho thím tôi một ‘cô em dâu’ trên giấy tờ?”


Người đồng nghiệp kia lắc đầu liên tục:


“Không phải, không phải chuyện đó.”


Tôi thở phào nhẹ nhõm:


“Vậy thì may quá…”


“Bà ấy chỉ muốn mẹ chồng cô nhờ người quen biết, giúp làm thủ tục ly hôn cho cô với chồng... bỏ qua thời gian chờ, để lấy giấy ly hôn ngay lập tức.”


Tôi quay ngoắt đầu nhìn sang chồng, không thể tin nổi, giọng tôi bật lên cao vút:


“Dương Thế Anh, anh định ly hôn với tôi à?


Ba năm trời tụi mình chờ đợi, giờ mới vừa có tin vui mà anh lại muốn bỏ vợ?”


Chồng tôi rối rắm, mặt mũi đầy vẻ bất lực:


“Không phải anh muốn… là mẹ em tự ý đến cơ quan mẹ anh, nhờ bà ấy xử lý giấy tờ giúp.


Còn yêu cầu bỏ qua thời gian chờ ly hôn nữa, nếu không thì... sợ đợi quá ba tháng, chỉ còn cách bỏ thai…”


Mẹ chồng nghe đến đây, giận đến mức nước mắt tuôn ra:


“Quá đáng thật sự! Cả nhà tôi mong mỏi đứa bé này suốt ba năm ròng, giờ mới có thai mà lại đòi bỏ?


Tôi còn nói với bà ấy, đứa nhỏ trong bụng Duệ Duệ là cháu nội của tôi, cũng là cháu bên bà ấy chứ còn gì?


Ai ngờ bà ta thản nhiên đáp, đứa bé này mang họ gì cũng chẳng liên quan gì đến bà, bởi bà mang họ Trương, trong mắt bà, trừ người họ Trương ra, thì đứa nào cũng chỉ là đồ không chính danh.”


Bà vừa ôm ng** vừa thở gấp, giọng đứt quãng:


“Duệ Duệ à, nếu Thế Anh mà dám bạc đãi con, con cứ nói với mẹ! Nhưng con tuyệt đối không được đem con mình ra làm trò đùa!”


Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn mẹ chồng, rồi lấy điện thoại ra gọi cho em trai và bà nội.


Giọng tôi bình tĩnh đến lạnh lùng:


“Con tính về nhà... xử bà Trương Mai Hoa một trận ra trò. Bà nội, em Phong, hai người giúp con chứ?”


Sau khi nhận được câu trả lời mà tôi cần, tôi dắt chồng quay trở về nhà mẹ đẻ với tâm trạng bừng bừng lửa giận.


Vừa bước đến đầu làng, đã thấy ba tôi đang vung tay múa chân khoe khoang với mấy ông hàng xóm:


“Lãnh đạo tỉnh ấy à, tôi quen lâu rồi. Mẹ của ông ta mà gặp tôi ngoài đường còn phải gọi một tiếng anh đấy nhé!”


“Còn Lưu Mỗ Phi, mấy ông biết chứ? Tôi từng ăn cơm chung với cô ấy rồi cơ mà! Cô ấy còn nói rất mê món ăn nhà tôi nấu nữa cơ!”


Từ ngày kết hôn, tôi rất ít khi đưa chồng về nhà mẹ. Vậy nên giờ đây, anh ấy hoàn toàn chưa hình dung được ba tôi là kiểu người như thế nào.


“Nhà em chẳng phải bán rau à?” – chồng tôi quay sang, nhìn tôi với ánh mắt đầy thắc mắc.

NovelBum, 17/05/2025 22:33:29

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện